Chương 118
Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi
03:55 - 22/08/2023
Kể từ ngày trở về thành Bách Nhật, Hạ Dĩ Niên bận rộn hơn trước gấp trăm lần, ngày nào cũng phải tới nửa đêm mới quay về. Hắn không trở về Hạ gia mà ở tại khu Đông An, tính ra thì Uyển Khanh vẫn còn ám ảnh với ngôi nhà này nên cũng không thoải mái, có điều cô không muốn tạo thêm vấn đề cho hắn.
Lúc ở nhà một mình có cho vàng Uyển Khanh cũng không dám đi vào phòng, cả ngày chỉ có thể ngồi ở sô pha phòng khách lướt web, vì nơi đó gần với cửa ra vào nên nếu như có thứ gì không nên xuất hiện xuất hiện thì cũng dễ dàng chạy hơn.
Hôm nay Uyển Khanh ngồi trên sô pha đi lang thang trên mạng xã hội thế nhưng lại ngủ từ lúc nào không hay, cho tới khi cô cảm nhận được có một bàn tay phủ lên mặt mình thì mới mơ màng tỉnh lại. Hạ Dĩ Niên đã về, hắn đứng cạnh sô pha nhìn cô, thấy cô tỉnh lại thì mỉm cười: "Làm em tỉnh rồi à?"
Uyển Khanh ngồi dậy, dụi dụi mắt: "Em ngủ khi nào vậy chứ, anh về rồi à?"
Hạ Dĩ Niên ngồi xuống cạnh cô: "Buồn ngủ sao không về phòng mà ngủ?"
"Không muốn."
Hạ Dĩ Niên cười, nhìn laptop còn đang sáng đèn trên bàn, giơ tay tắt máy rồi nói: "Cả ngày em toàn nhìn vào màn hình thôi sao?"
"Em cũng chả biết làm gì."
Hắn nắm tay cô: "Xin lỗi, gần đây anh đã sao nhãn em rồi."
Uyển Khanh bật cười: "Không sao đâu, em cũng đâu phải là trẻ con..."
"Vậy nếu như em cứ sợ như vậy thì từ nay về sau em định chỉ ngủ ở ghế sô pha sao?"
Uyển Khanh nhướng mày: "Không có đâu, có anh ở nhà thì khác mà."
Mấy lời này của cô khiến cho trái tim dù có sắc đá thế nào cũng phải mềm nhũn giơ tay đầu hàng, hắn ôm cô càng chặt hơn: "Được rồi, ngày mai anh không bận công việc, sẽ dùng một ngày để đền cho em, em muốn đi đâu?"
"Thật sao?"- Hai mắt Uyển Khanh sáng lên, suy đi nghĩ lại rồi nói: "So với việc ra ngoài đường hít khói Hít bụi thì em thích ở nhà hơn."
"Được, theo ý em."
Một ngày, cho dù chỉ là ở nhà đơn giản như vậy chỉ cần có hắn thì mọi thứ xung quanh cô cũng như xảy ra kỳ tích vậy.
Sáng sớm lúc trời còn chưa sáng hẳn Hạ Dĩ Niên đã kéo cô từ trong chăn ngồi dậy rồi vác cô vào toilet giúp cô đánh răng rửa mặt.
"Anh làm gì vậy, em vẫn chưa tỉnh ngủ mà."
"Không khí buổi sáng tốt như thế này, em định ngủ ở trong chăn sao? Dậy đi, anh dẫn em chạy bộ."
Thế là Uyển Khanh chẳng có lấy một giấc ngủ nướng tuyệt vời, cô mặc quần short áo thun đơn giản, hai mắt còn chưa mở hẳn ra chạy bộ như một con ngốc trong công viên.
Chạy được một lúc cô đứng lại nhăn nhó mặt mày hét lớn với người đi trước: "Không được rồi, em không chạy nổi nữa, chi bằng anh một dao giết em đi."
Hạ Dĩ Niên quay lại dù đã chạy cách cô một khoảng khá xa; "Em chỉ mới chạy được nửa vòng thôi đấy."
"Ơ hay, cái công viên này rộng ngang với phi trường đấy, em đâu phải máy bay chứ. Anh nói hay như vậy thì anh chạy cho em xem, anh chạy được thì nói gì em cũng nghe."
Hạ Dĩ Niên gật đầu: "Được thôi, anh nói cho em biết anh chẳng những chạy được mà còn vác em chạy được."
"Hả cái gì cơ..á!"
Uyển Khanh chưa kịp thắc mắc đã bị hắn vác lên vai chạy vòng quanh công viên, cô cảm thấy trời đất như đảo ngược thật là chóng mặt không kể xiết.
Hoạt động tiếp theo của ngày hôm đó theo đúng như lời Uyển Khanh nói là ở nhà., có Hạ Dĩ Niên ở đây cô cũng không còn phải sợ gặp phải những thứ không nên gặp nữa. Uyển Khanh đem giá tranh ra cửa sổ tiếp tục vẽ bức tranh thành phố còn đang dang dở của mình, bức trang đã vào công đoạn lên màu và rất nhanh thôi sẽ được hoàn thành.
Hạ Dĩ Niên ngồi ở ghế sô pha đọc sách, thỉnh thoảng hắn quay lại, hai người bốn mắt nhìn nhau không hẹn mà cùng cười.
Khoảnh khắc này thật ấm áp, ấm áp đến mức Uyển Khanh chỉ mong rằng nó tồn tại mãi mãi.
Hạ Dĩ Niên quay sang hỏi: "Em thích thành phố này đến vậy à?"
Uyển Khanh gật đầu: "Phải, em muốn vẽ một bức tranh thật sống động về thành phố này."
"Vậy nếu một ngày anh phải đi đến một nơi khác, em có muốn đi cùng anh không?"
Uyển Khanh quay lại: "Anh sẽ đi đâu cơ?"
"Anh chỉ hỏi thôi."
"Anh đi đâu em đi đó."- Uyển Khanh cười: "Tiếc là em không rành về mảng chân dung cho lắm, nếu không thì có thể vẽ cho anh rồi."
Hạ Dĩ Niên cười, cố tình đùa: "Một bức tranh em mất tận nửa năm mới vẽ xong, anh mà ngồi làm mẫu cho em vẽ, đợi em vẽ xong chắc anh đã thành hóa thạch rồi."
"Wao!"- Uyển Khanh hô lên, vội vội vàng vàng chạy đến cạnh hắn ngồi xuống: "Thật không tin nổi anh cũng biết nói đùa kiểu này đấy."
Hạ Dĩ Niên nhíu mày, lại hỏi: "Trong mắt em anh nghiêm túc lắm sao?"
Uyển Khanh chật lưỡi một cái làm ra bộ dáng suy ngẫm rồi nói: "Vấn đề này...ừm...khá là nhạy cảm nên em muốn nghe một bài nhạc."
Nói rồi cô cầm điện thoại lên gắn tai phone rồi bật nhạc, nhét một đầu tai phone vào tai Hạ Dĩ Niên, cô ngồi cạnh hắn tùy tiện tìm một cuốn sách lên đọc.
Hắn giơ tay ra kéo cô lại, Uyển Khanh ngã đầu lên vai hắn vừa đọc sách vừa nghe nhạc.
Khung cảnh ấm áp yên bình chẳng khác gì một thế giới mà bao nhiêu người hằng mong ước.
Uyển Khanh lẩm bẩm hát theo bài hát trong tai phone...
Đột nhiên hắn lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ, nhân lúc Uyển Khanh không để ý đeo lên tay cô một chiếc nhẫn.
Cho đến khi Uyển Khanh cảm nhận được, cô nhìn xuống tay mình, chiếc nhẫn trên đó làm cô chấn động.
Lần này... là ngón áp út.
Cô nhìn hắn, trong ánh mắt chứa sự kinh ngạc cùng vui mừng.
Hạ Dĩ Niên vuốt tóc cô, giọng nói trầm thấp kiên định như muốn sưởi ấm trái tim cô: "Anh muốn cùng em..."
Uyển Khanh bật cười ôm lấy hắn.
Một ngày cứ như thế trôi qua, cảm giác giống như mộng lại như thật.
Những ngày sau đó dường như Hạ Dĩ Niên còn bận hơn nhiều so với thời gian vừa qua, thế nhưng hắn vẫn luôn giữ một nguyên tắc đó là về nhà trước chín giờ cùng cô ăn tối.
Điều này khiến Uyển Khanh cảm động vô cùng, cô biết hắn rất bận, khoảng thời gian này dành ra chắc chắn là vô cùng đáng trân trọng.
Uyển Khanh nghe nói tiến trình công việc vô cùng thuận lợi, cô cũng tin rằng có sự tham gia của hắn thì không có chuyện gì gặp trở ngại cả. Những ngày tựa như yên bình không sóng gió cứ như thế trôi qua, cho tới một ngày giữa tháng sáu, bầu trời dường như sắp trút xuống một cơn mưa lớn.
Uyển Khanh không định ra ngoài vào hôm nay, cô thu dọn mớ hồ sơ chất chống trên bàn của hắn, vô tình lại nhìn thấy một vệt màu đó trên một trang giấy. Uyển Khanh nhíu mày, chạm tay vào vệt nước đó, lúc ngửi, mùi tanh nồng xộc vào mũi, cô biết đó mà máu.
Hơn nữa... là máu người.
Trong lòng dâng lên một dự cảm không lành, lúc này điện thoại của cô vang lên ngoài phòng khách, Uyển Khanh vội vàng chạy ra.
Là Lâm Tư Phàm.
Trong điện thoại anh không đợi Uyển Khanh lên tiếng hỏi thì đã gấp gáp đến mức không kịp thở: "Uyển Khanh không xong rồi, không xong rồi."
"Có chuyện gì?"
"Anh họ, anh ấy, anh ấy... không ổn rồi."
"Cái gì? Thế nào là không ổn, anh ấy đang ở đâu."
"Hạ gia, anh ấy đang ở Hạ gia, có vẻ như ma tính trong người anh ấy đã không thể khắc chế nữa, các bác sĩ hội chuẩn và cho kết quả rằng... máu trong người anh ấy không lưu chuyển nữa mà đã có hiện tượng đông đặc. Anh ấy không tỉnh lại, không tỉnh lại nữa..."
Bàn tay cầm điện thoại của Uyển Khanh run lên, điện thoại rơi xuống đất, ngay lập tức màn hình tắt ngúm., Uyển Khanh lấy chìa khóa xe vội vàng chạy ra cửa.