Chương 28: Người phụ nữ có phong thái thướt tha (2)
[Dịch] Người Xuyên Việt Group Chat, Chỉ Có Ta Trên Địa Cầu?
06:21 - 08/09/2024
Chương 28: Người phụ nữ có phong thái thướt tha (2)
“Nếu không có gì bất ngờ thì sau này ta sẽ không đi làm nữa!”
“Không cần tiền lương luôn?”
“Ừ, cảm ơn ngươi đã chăm sóc ta trong khoảng thời gian vừa qua, chỗ tiền lương đó để lại cho ngươi uống trà.”
Nói xong câu này, Lục Vân tiếp tục hàn huyên với đối phương mấy câu rồi mới cúp điện thoại.
Tiền lương tháng trước cũng khá nhiều, hơn mười nghìn tệ.
Nhưng với số dư trong ngân hàng hiện tại của hắn, hắn không muốn vì mười nghìn tệ mà phải chạy đôn chạy đáo nữa.
Nghe vậy Tạ Kiến Vĩ vẫn chưa phản ứng kịp, điện thoại của anh giơ ra giữ không trung, suy nghĩ đình trệ.
Mới nãy anh hỏi Lục Vân câu “Không cần tiền lương luôn?” chỉ là đùa thôi, không ngờ Lục Vân lại không cần tiền lương thật??
“Tiểu tử này bị cái gì kích thích thế? Đến cả tiền lương cũng không cần?”
“Không cần tiền lương? Người anh em này chắc đã gặp đả kích lớn!!”
“Sao thế?”
“Ta có một người bạn học ở Đại học Dung Thành, nghe nói sáng hôm qua Lục Vân đã tới trường tìm bạn gái mình, ngờ đâu hắn lại phát hiện ra bạn gái mình ôm ấp gã đàn ông khác…”
Tạ Kiến Vĩ nghe được chuyện bát quái từ lời kể sống động của đồng nghiệp.
Nghe xong, Tạ Kiến Vĩ cũng đã ngộ ra.
“Chẳng trách tiền lương cũng không cần, hóa ra là như vậy…”
…
Tạ Kiến Vĩ đã hiểu lầm nguyên nhân Lục Vân không đi làm nữa.
Lục Vân cũng không quan tâm việc này, hắn tùy tiện tìm mấy chỗ chơi đùa ở Thượng Hải để chơi suốt một buổi chiều.
Bến Thượng Hải, miếu Thành hoàng, tại khách sạn.
Rạng sáng 12 giờ, tại một quán bar năm sao nào đó.
Lý Tố Tố: “Nếu con bé sống chưa đến mức quá tệ, ngươi đừng cho con bé tiền.”
Lục Vân: “Hả? Tại sao?”
Đây là vấn đề khiến Lục Vân khá tò mò.
Tuy không chắc Lý Tố Tố có rất nhiều tiền, nhưng hắn có thể chắc chắn nàng có hơn một nghìn lượng vàng.
Nếu nàng không thừa vàng, nàng cũng không chuyển cho hắn để hắn đưa cho Sở Tiểu Kiều.
Lúc trước hắn bận nên vẫn chưa kịp hỏi, hôm nay được lúc rảnh rỗi để hỏi thì không ngờ lại nhận được câu trả lời như thế.
Lý Tố Tố: “Bây giờ con bé vẫn đang đi học, cho quá nhiều tiền là không tốt với con bé. Vả lại ngươi cũng không tìm được lý do phù hợp, bây giờ ngươi chỉ cần quan sát con bé giúp ta là được, chăm sóc nó, đừng để nó đi nhầm đường lạc lối, ta rất cảm ơn ngươi.”
Lục Vân; “Vậy à… Được rồi.”
Lý Tố Tố nói rất có lý, hắn đang tiếp cận Sở Tiểu Kiều bằng lý do là báo mộng.
Một tên nghèo nàn bị dồn vào đường cùng như hắn bỗng nhiên cho Sở Tiểu Kiều hai chục nghìn tệ đã khiến người khác nghi ngờ rồi, nói gì đến triệu hay chục triệu.
Thế nên thực hiện tuần tự mới là vương đạo đúng không??
“Hừm, ra ngoài hóng gió một lát.”
Trò chuyện với Lý Tố Tố đôi ba câu, Lục Vân hít sâu một hơi, mặc quần áo tử tế chuẩn bị ra ngoài đi vòng vòng.
Bây giờ hắn đã uống thuốc cường hóa gen, ít nhất hắn sẽ không cần ngủ trong vòng ba ngày.
Nếu ngủ không ngon giấc thì phải đi tìm việc gì đó để làm thôi.
Mặc quần áo tử tế bước ra khỏi khách sạn, hắn đang nghĩ mình nên làm gì tiếp. Đúng lúc đó có những tiếng bước chân dồn dập truyền tới tai Lục Vân.
“Hửm, đó là…”
Đó là một người phụ nữ.
Một người phụ nữ xinh đẹp có phong thái thướt tha.
Áo lông ngắn, váy ngắn màu đen, đôi boots cao gót và một chiếc túi tinh xảo trên tay.
Người đẹp này mang tới khí chất rất tao nhã cho người nhìn.
Mà đấy chỉ là một trong những điều nhỏ nhặt không đáng kể thôi.
Điều khiến Lục Vân ngạc nhiên là giá trị nhan sắc của người phụ nữ này.
Đẹp sáng ngời như tinh linh, gương mặt xinh đẹp với làn da trắng như tuyết.
Lục Vân thề, đây chính là người đẹp nhất trong những người hắn từng gặp. Trừ Sở Tiểu Kiều có thể miễn cưỡng địch lại vẻ đẹp của người phụ nữ này ra, tất cả những người khác đều phải ảm đạm thất sắc trước người này.
Nếu dùng một trăm điểm để đáng giá vóc dáng và nhan sắc của người đẹp trước mặt, vậy người đẹp trước mặt ít nhất phải được 98 điểm.
“Quá đẹp, đẹp quá xá, một người phụ nữ đẹp như thế sao có thể tồn tại trên đời này??”
Lục Vân tự lẩm bẩm, hắn muốn dựa vào ngoại hình sau khi lột xác của mình để tiến tới bắt chuyện với cô ấy nhưng bỗng có mấy gã đàn ông đi theo người đẹp đó bước ra từ quán bar.
Người đàn ông đi đầu có tuổi tác xấp xỉ với Lục Vân, quần áo trên người hắn không biết có đắt hay không nhưng diện mạo thì cũng được tính là đẹp trai tuấn tú.
Song giữa hai hàng lông mày của hắn lại tồn tại một luồng tà khí, nhìn chẳng hề giống thiếu gia đứng đắn.
Người đàn ông đó kéo tay người phụ nữ, không biết hắn đang khuyên cái gì.
Người phụ nữ không bị thuyết phục, thậm chí cô ấy còn chán ghét hất tay gã đàn ông ra.