Chương 30: Một hạ mười (2)

Chương 30: Một hạ mười (2) “Con mẹ nó, không biết thằng ngu này chui ra từ đâu mà lại dám quản mấy việc vớ vẩn của ông?” “Tiểu Điệp, về thôi, đừng để người qua đường vô tội trả giá vì ngươi.” Gã đàn ông đó lạnh lùng nói xong câu này, lúc nhìn Mộ Dung Điệp, đáy mắt gã thấp thoáng nụ cười. Gã hiểu rõ Mộ Dung Điệp, gã biết cô là người phân rõ yêu ghét hận thù, khi biết có người chịu ảnh hưởng vì mình, cô sẽ dễ thỏa hiệp hơn! Quả nhiên, như để nghiệm chứng phỏng đoán của gã đàn ông đó, Mộ Dung Diệp nhìn Lục Vân vô tội bên cạnh rồi chuẩn bị cắn răng đồng ý. Đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên xuất hiện vỗ nhẹ hai cái lên bả vai cô. “Phiền ngươi nhường đường một chút.” “Ngươi…” “Thấy là Lục Vân, Mộ Dung Điệp trợn tròn hai mắt.” Không chờ cô phản ứng kịp, Lục Vân đã bước lên trước nhìn gã đàn ông kia, hắn siết chặt nắm đấm, hoạt động cổ mình. “Không dám giấu giếm, ta đã mong được đối mặt với tình cảnh này từ lâu lắm rồi.” Lục Vân cười toét miệng: “Hơn nữa vừa rồi ngươi cũng nghe rồi đó, cái thằng này nói chuyện còn khó ngửi hơn shit trong nhà vệ sinh. Vậy nên những chuyện xảy ra sau đây sẽ được tính là ân oán cá nhân của hắn và ta.” Lục Vân không nói láo. Hắn cũng có chút bản chất trẻ trâu trong người! Từ khi sử dụng thuốc cường hóa gen, sự tự tin của hắn đã bành trướng đến cực độ. Hắn đã muốn đấu một trận với mấy kẻ không có mắt từ lâu rồi. Cơ mà vì sống ở nước Hạ có an ninh tốt nên làm gì có nhiều nhân vật phản diện và mấy tên du côn để hắn đã ghiền đâu? Ngoại trừ đối phó với phụ nữ ở phương diện kia, có ưu thế khác với người thường hình như hoàn toàn không có đất dụng võ. Bây giờ vất vả lắm mới tìm được một người trâu bò, dĩ nhiên hắn không thể dễ dàng bỏ qua cơ hội này được. “Ngươi đừng cậy mạnh, hắn không phải là người ngươi có thể đối phó được.” Mộ Dung Diệp nghiêng đầu, bình tĩnh khuyên một câu. Dưới cái nhìn của Mộ Dung Điệp, đàn ông đều có chung một tính cách chính là thích khoe tài trước mặt người đẹp, nhất là trước mặt cô. Dù biết cô không thấy nhưng họ vẫn sẽ cậy mạnh cho cô thấy mặt ngang ngược của mình. Rõ ràng Lục Vân không thuộc về loại đàn ông cô nói này. “Không phải người ta có thể đối phó? Thế chỉ khiến ta thấy hứng thú hơn thôi.” Nụ cười trên mặt Lục Vân sâu thêm. Vừa dứt lời, mấy tên chân chó kia lập tức siết chặt nắm đấm vây hắn lại. Dù mấy tên này không mặc đồ vệ sĩ nhưng nhìn cách di chuyển chính xác và ánh mắt sắc bén là có thể thấy thực lực của chúng không thua gì người luyện võ. “Thằng oắt con, ngươi muốn cậy mạnh đúng không? Được, ông đây thành toàn cho ngươi, chặt một cánh tay của hắn.” “Xông lên!” Thấy một vệ sĩ một tới chỗ mình, Lục Vân không sợ mà còn cảm thấy hưng phấn lạ thường. … Đi theo Mộ Dung Điệp ra khỏi quán bar có tất cả năm người đàn ông. Trừ gã đàn ông cầm đầu, bốn người còn lại đều là vệ sĩ. Nếu người đối mặt với chuyện này là một người bình thường nào đó thì một vệ sĩ bất kỳ có thể áp đảo người đó hoàn toàn. Nhưng đối với Lục Vân, mấy vệ sĩ này còn chưa đủ nhìn. Dù Lục Vân chưa từng học qua bất kỳ một tư thế chiến đấu nào, nhưng một hạ mười vẫn ngon. Trước sức mạnh tuyệt đối, bất kỳ kỹ xảo nào cũng chỉ là lòe loẹt. Hơn nữa sau khi tiến và trạng thái chiến đấu, động tác của họ đối với Lục Vân chỉ như bóng ảnh chậm mà thôi. Ít nhất là phải chậm gấp năm lần bình thường. Một vệ sĩ ra đòn tấn công, Lục Vân ung dung lùi về sau tránh được, đồng thời còn tung một cú đá mạnh vào hông người đó. Tốc độ nhanh, sức mạnh áp đảo! Vệ sĩ biến sắc, người nọ vô thức đưa cánh tay ra đỡ đòn Ầm! Sức mạnh khủng khiếp nháy mắt đập bay vệ sĩ kia ra xa năm sáu thước. Rắc rắc. Cánh tay của vệ sĩ kia đã gãy, nặng nề ngã xuống đất. “A…” “Đờ mờ, chuyện gì thế?” “Một cước có thể đá xa vậy sao?” “Má… đùa à?” Vệ sĩ hét thảm một tiếng khiến những người có mặt ở đó không khỏi kinh hãi. Phải biết những vệ sĩ này đều đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, mỗi vệ sĩ đều nặng từ 70kg trở lên. Lực phòng ngự trên tay mỗi người sẽ rất khó phá đối với người tay không vũ khí. Lục Vân có thể đá đối phương ra xa năm sáu thước dưới tình huống đối phương chưa phản ứng kịp, còn khiến một cánh tay của đối phương bị gãy? Đây là chuyện người bình thường có thể làm được sao? “Các ngươi còn đứng đó làm gì? Cùng nhau xông lên cho ta!!”