Chương 176: Khúc cua kẹp tóc sinh tử
[Dịch] Ta Là Cao Thủ (Ta Là Đại Người Chơi)
02:53 - 21/02/2024
Nhiệm vụ mà Hệ Thống Thiên Phạt công bố yêu cầu tốc độ bình quân là 80 km/h, cái này nhìn như đơn giản hơn một ít so với nhiệm vụ ở núi Lão Quân, bởi vì tốc độ yêu cầu lần trước là 90 km/h, bởi vì số khúc cua của núi Lão Quân ít hơn nhiều so với Thiên Môn!
Thả trôi xe tốc độ cao, khúc cua chính là thiên địch của những tay đua, bọn họ cần phải không ngừng đi khiêu chiến các khúc cua, khiêu chiến cực hạn của chính mình.
Quãng đường 10 km mà có tới 99 khúc cua là khái niệm gì chứ, đó chính là bình quân mỗi một trăm mét sẽ gặp một khúc cua, dưới loại tình huống này chỉ cần hơi thả lỏng một chút là có thể xảy ra tai nạn không thể vãn hồi.
Các khúc cua lớn còn dễ nói, thậm trí đều không cần quan tâm, nhưng mà các khúc cua chữ U hình kẹp tóc thì không đồng dạng.
Trong quá trình đua lần này, hắn cần thiết một lần lại một lần đột phá cực hạn của chính mình, mới có thể đạt tới yêu cầu mà Hệ Thống Thiên Phạt yêu cầu, hắn thậm chí còn không dám ôm hy vọng xa vời về đánh giá hoàn mỹ.
Tốc độ của Nhâm Hòa xác thực rất nhanh, ngay từ đầu thậm chí đã kéo lên tới 120 km/h, nếu như không tính tốc độ trong phòng thí nghiệm thì đây khả năng đã tiếp cận đến cực hạn của nhân loại!
Chỉ là vì dưới tình huống chính mình còn an toàn, Nhâm Hòa cần phải tận lực kéo cao tốc độ trung bình lên để có thể nắm chắc hoàn thành nhiệm vụ.
An Tứ an tĩnh nhìn thấy hết thảy, hắn không biết Nhâm Hòa còn có nhiệm vụ cần hoàn thành, hắn chỉ biết Nhâm Hòa dùng tốc độ này di chuyển trên đường núi quả thực quá là điên cuồng!
Hắn không có bất cứ trang bị nào để giảm bớt lực cản của không khí, cái này là hoàn toàn dùng tố chất thân thể mạnh mẽ mà ngạnh kháng sức mạnh to lớn của thiên nhiên.
Tốc độ này là khái niệm gì? Phải biết rằng rất nhiều đường cao tốc giới hạn tốc độ tối đa cho ô tô cũng chỉ là 120km/h mà thôi.
Trên thực tế tuyệt đại đa số người bình thường điều khiển ô tô trên đường cao tốc cũng chỉ loanh quanh tốc độ như vậy mà thôi, rất ít người sẽ vượt qua 120 km/h.
Những người lái xe trên đường cao tốc cơ bản đều sẽ biết điều này.
Quá điên cuồng, An Tứ ngẩn ngơ nói vào bộ đàm: “Nhị Bảo…. Ngươi có từng chuẩn bị xe cứu thương tùy thời cứu viện hay không?”
Lưu Nhị Bảo hơi sửng sốt: “Cái này không phải là công ty TK các ngươi nên chuẩn bị hay sao, chúng ta là đoàn làm phim chứ không phải là đoàn hậu cần…… Đợi chút, ngươi đừng nói với ta là…..”
“Mẹ nó!” An Tứ mắng to một tiếng, hắn hiện tại cực kỳ hối hận vì chính mình đã hấp tấp đồng ý hành động lên Thiên Lộ của Nhâm Hòa, bình thường những khiêu chiến dạng này đều phải chuẩn bị cực kỳ kỹ càng mới có thể tiến hành, nhưng mà lần này thực sự quá là nóng nảy, hôm qua mới biết được Nhâm Hòa muốn khiêu chiến Thiên Lộ, hôm nay đã chạy tới núi Thiên Môn rồi, An Tứ cảm thấy chính mình vội quá nên hồ đồ rồi!
Loại hoạt động này chính là phải đi qua đi lại ranh giới giữa sống và chết nhiều lần, quả thực chẳng khác nào là đang khiêu khích tử thần vậy, tử thần nhất đinh sẽ không từ bỏ cơ hội kéo những người có gan khiêu khích chính mình xuống địa ngục.
Hiện tại đang ở núi rừng hoang vắng, muốn tìm đoàn cấp cứu là hoàn toàn không kịp, An Tứ lúc này chỉ có thể hy vọng rằng Nhâm Hòa thuận lợi mà sáng tạo ra kỳ tích!
“Đừng có làm cho chúng ta thất vọng…… Ta còn đang chờ ngươi kết thúc rồi cùng nhau đi uống rượu nữa!”
…….
Lúc này ngoại trừ Nhâm Hòa không mang bộ đàm ra thì tất cả mọi người trong đoàn đều biết một việc: Đó chính là không có cứu hộ.
Lấy tốc độ hiện tại của Nhâm Hòa, chỉ cần xuất hiện một chút sai lầm thì chắc chắn sẽ thịt nát xương tan, hoàn toàn không có cơ hội sống sót.
Tâm tình của mọi người lúc này lập tức trầm trọng lên.
Lưu Nhị Bảo bỗng nhiên hô to về phía bộ đàm: “Mẹ nó các ngươi tập trung làm việc cho ta, ông đây tin tưởng hắn có thể hoàn thành! Khúc cua kẹp tóc thứ nhất nhất định phải quay được ánh mắt của hắn, ta chính là muốn ánh mắt đó.”
Lưu Nhị Bảo quyết định không suy nghĩ Nhâm Hòa nếu xảy ra sơ xuất thì sẽ thế nào, hắn cũng không muốn đi nghĩ!
Hắn chỉ kiên định tin tưởng một điều chính là đối phương nhất định có thể hoàn thành!
Trước khi gặp Nhâm Hòa hắn hoàn toàn chưa từng nghĩ rằng một thiếu niên 16 tuổi có thể trở thành người đứng đầu thế giới thể thao cực hạn lĩnh vực xe đạp, cũng không nghĩ tới một người như vậy lại có thể viết nhạc đỉnh cao như thế.
Nhưng mà sau đó 30 giây có người hô lớn về phía bộ đàm: “Đội camera thứ 3 bắt đầu chú ý màn ảnh, kỵ sĩ sẽ vào khúc cua kẹp tóc sau 15 giâu nữa!”
Khúc cua kẹp tóc….. Rốt cuộc đã tới!
Thời gian Nhâm Hòa bảo trì tốc độ 120km/h không ngắn, mà toàn bộ tuyến đường của Thiên Lộ lúc này đã đều ở trong đầu của hắn rồi, khi nào nên giảm tốc độ hắn đều biết rõ ràng.
Cho nên trước khi tiến vào khúc cua kẹp tóc 15 giây, Nhâm Hòa bắt đầu hạ tốc độ xuống, 120, 115, 110, 105, 100, 90, 80!
Ở trong mắt mọi người trong đoàn đội, Nhâm Hòa giống như một tia chớp vậy, ánh đèn của máy bay trực thăng chiếu về phía trước Nhâm Hòa 3 mét, Lưu Nhị Bảo sở dĩ phải đích thân chưởng khống đội camera trên máy bay trực thăng là vì để bắt lấy hình ảnh xuất sắc nhất trong toàn bộ hành trình.
Hôm nay núi Thiên Môn giống như là một sân khấu rất lớn vayak, mà ánh đèn của máy bay trực thăng chiếu lên sân khấu như là đang muốn vỗ tay cho Nhâm Hòa vậy.
Càng là tiếp cận khúc cua kẹp tóc, tâm tình của Nhâm Hòa càng là bình tĩnh, loại bình tĩnh này không phải bình thường, mà là sự bình tĩnh và thản nhiên của bản thân khi đối mặt với hết thảy mọi chuyện.
Đó chính là dũng khí lớn nhất thế gian.
Âm thanh gầm rú của cánh quạt máy bay trực thăng đang quanh quẩn, mà âm nhạc của bài hát Faded thì đang không ngừng chấn động trong lòng Nhâm Hòa, cái cảm giác này liền phảng phất đang thiêu đốt máu của chính mình vậy, mà thế giới quang minh cũng đang dần tắt bởi vì điều đó.
Mặt trời lúc này đang chìm vào đáy biển.
Xe đạp lúc này đang chạy nhanh trên đường núi.
Lúc này lực chú ý của Nhâm Hòa đều đang để ở thời khắc sắp vượt qua cực hạn của nhân sinh.
Đúng vậy, cái này đủ để làm vụt tắt hết thảy ánh sáng, ngay cả mặt trời cũng phải bị khô héo trước quang mang bất tận của Nhâm Hòa.
Ngay tại một giây trước khi vào khúc cua, tốc độ của Nhâm Hòa rốt cuộc đã hạ xuống 68 km/h!
Tinh chuẩn, hiệu suất, cực hạn!
Toàn bộ thân hình của Nhâm Hòa lúc này nghiêng xuống phảng phất sắp dán vào mặt đất, khúc cua chữ U không hề giống so với các khúc cua khác, quãng đường cua hoàn toàn lớn hơn, độ cong của khúc cua cũng cao hơn nữa!
Nhưng nội tâm của Nhâm Hòa vẫn hoàn toàn bình tĩnh, ánh mắt của hắn lúc này đã lướt qua khúc cua kẹp tóc này mà nhìn về đường đi phía trước.
Đám người An Tứ lúc này đã ngừng lại hô hấp mà chờ đợi, chỉ thấy biểu tình của An Tứ lúc này từ kẹp chặt lo lắng đến chậm rãi khuếch tán trở thành mừng như điên vậy: “Mẹ nó! Vượt qua rồi! Hắn đã vượt qua rồi!”
Trong bộ đàm cũng đồng thời truyền tới âm thanh kích động của Lưu Nhị Bảo: “Trâu bò! Con mẹ nó thật sự trâu bò! Mẹ nó cả đời Lưu Nhị Bảo ta bội phục nhất chính là người anh em Nhâm Hòa, trâu bò! Mau nói cho lão tử có quay được ánh mắt đó hay không?”
“Quay được, ta đảm bảo sau khi ngươi nhìn thấy sẽ càng chấn động hơn so với lần trước đó!”
“Ha ha ha, hậu kỳ lần này cần phải xử lý thật tốt, phải một lần nữa làm cho đám người nước ngoài chưa hiểu việc đời phải chấn động!”
Theo đạo lý mà nói nếu thuê máy bay trực thăng vậy thì khẳng định phải cho thêm vài phân cảnh về máy bay trực thăng để làm cho không khí thêm kích thích khẩn trương, chỉ là Lưu Nhị Bảo căn bản không có dự định quay máy bay trực thăng, ở dưới kỹ thuật đua xe của Nhâm Hòa, máy bay trực thăng cũng chỉ có thể dùng để làm nền mà thôi.
Lưu Nhị Bảo từ trước tới nay đều ra bài không theo lẽ thường, nhưng hắn chính là bởi vì như vậy mà trở nên trâu bò!
Kế tiếp chính là khu vực dày đặc những khúc cua kẹp tóc, ở địa phương này Nhâm Hòa không có khả năng tăng tốc thêm nữa, cái này căn bản không ai làm được.
Cho nên Nhâm Hòa vẫn đang duy trì tốc độ ở mức 68-75 km/h, mỗi một lần vượt qua khúc cua như là một lần vượt qua quỷ môn quan vậy, nếu thật sự tồn tại tử thần đứng ở ven đường thì chỉ sợ đã bị Nhâm Hòa khiêu khích tới mức nhảy dựng lên rồi.
Nhưng hết thảy còn chưa có kết thúc!