Chương 179: Hành trình mới

Nhâm Hòa trở lại chỗ làm việc tạm thời của Lưu Nhị Bảo thì vừa đúng lúc bọn họ cũng đang tìm hắn, muốn để hắn nhìn các đoạn phim xem có kiến nghị gì không, chỉ có điều sau khi Nhâm Hòa suy nghĩ thì vẫn là cự tuyệt, loại công việc này hắn càng tin tưởng người chuyên nghiệp làm, hơn nữa đối với kiến nghị của hắn về video, kỳ thật đã đều ở trong bài Fade rồi. Hắn tin tưởng sau khi đối phương nghe qua bài hát này thì sẽ có ý tưởng mới, bởi vì bản thân bài hát này đã đủ làm cho người nghe chấn động rồi. “Các ngươi có ý tưởng về nhạc nền chưa?” Nhâm Hòa hiếu kỳ hỏi. “Có, chỉ có điều vẫn chưa quá thích hợp, cảm giác vẫn là thiếu một chút gì đó.” Lưu Nhị Bảo có chút tiếc nuối nói: “Hơn nữa đối phương đòi tiền bản quyền quá đắt.” Nhâm Hòa cũng quên mất vấn đề này, bởi vì quyền bảo hộ bản quyền ở thế giới này cho nên làm ra video không phải muốn nhạc nào cũng có thể dùng, mà là phải chi trả phí sử dụng. Nhưng như vậy cũng là đúng lúc, hắn goi đám người Lưu Nhị Bảo trở lại đây, hơn nữa còn bảo bọn họ bày ra thiết bị âm thanh chuyên nghiệp, Lưu Nhị Bảo tò mò hỏi: “Đây là muốn làm gì vậy?” “Chờ một lát, ta cho các ngươi nghe bài này, sau đó nói tiếp” Nhâm Hòa thần bí cười nói. “Chẳng lẽ là bài hát viết cho chúng ta!” Lưu Nhị Bảo kinh hỉ hỏi, trước đó Nhâm Hòa từng đáp ứng hắn là viết ba bài hát, làm cho hắn nhớ thương không thôi. Nhâm Hòa đen mặt nói: “Không phải, nghe xong ngươi sẽ biết, bài hát của ngươi sẽ không thiếu đâu.” Chờ sau khi thiết bị âm thanh bày ra đầy đủ, Nhâm Hòa trực tiếp cắm USB vào máy tính rồi nhấn phát nhạc, trong phút chốc, tất cả mọi người trong phòng đều ngây ngẩn, lông tơ trên người đều dựng đứng hết lên, rùng mình nổi da gà. Khi nghe được thứ âm thanh đó mọi người cảm thấy chính mình đột nhiên rơi vào thế giới băng tuyết vậy, gió lốc màu đen đang càn quét trời đất, mà ngươi hiện tại đang ở trên vách núi tuyết đang cật lực hướng về phía trên mà trèo. Từng cơn gió gào thét mà tới nhưng không có thổi ngươi rơi khói vách núi tuyết, nhiệt độ lạnh lẽo cũng không thể đóng băng được nội tâm của ngươi. Mà lúc này ngươi cuối cùng cũng đã lên được đỉnh núi, gió lốc chợt biến mất, ánh mặt trời bỗng nhiên chiếu xuyên qua từng tầng mây màu đen rơi lên mặt của ngươi, đó chính là những hạt ánh sáng ấm áp gõ nhẹ lên khuôn mặt của ngươi. Mà ngươi cũng đã gỡ xuống ván trượt của chính mình gắn vào chân, đeo kính bảo vệ mắt lên, chầm chậm hít thở, hít thở, bắt đầu cảm ơn kỳ tích của sinh mệnh! Sau đó đột nhiên nhảy xuống! Giờ khắc này, giữa trời đất, chỉ có một người đạt được sinh mệnh mới dưới ánh nắng, dục hỏa trùng sinh! Lưu Nhị Bảo bỗng nhiên giật mình đứng dậy nhìn về phía Nhâm Hòa, thế nhưng mà lại không thốt lên được lời nào! Hắn là một người dựng phim đỉnh cấp, thậm chí đã từng đạo diễn rất nhiều phim tuyên truyền về những người vượt lên vận mệnh làm rạng danh tổ quốc, nhưng trong thâm tâm hắn vẫn luôn suy nghĩ vì cái gì trên thế giới này lại không có ca khúc nào phù hợp với thể thao cơ chứ? Đúng vậy, chính là cảm giác đó! Lưu Nhị Bảo dựng phim nhiều năm như vậy nhưng luôn có một loại cảm giác tiếc nuối, đó chính là những video, những bộ phim hắn làm ra không hoàn chỉnh, hắn có thể làm cho ánh mắt của Nhâm Hòa trong video “Kỵ sĩ chi danh” cực độ thăng hoa, có thể dùng ánh đèn tạo ra một thang trời trên Thiên Lộ. Chỉ là về phương diện âm nhạc nền, hắn hoàn toàn bất lực! Phương diện video càng viên mãn thì sẽ càng làm nổi bật khiếm khuyết của âm nhạc nền làm hắn càng thêm khó chịu, giống như là trong cổ họng mắc một chiếc xương gà vậy, có đôi khi hắn bởi vì một đoạn video không có âm nhạc nền hay mà mất ăn mất ngủ, đó chính là sự khổ sở khi mà không theo đuổi được sự hoàn mỹ. Hắn khát vọng, nhưng mà chỉ vừa mới đây, hắn đột nhiên như nhặt được chí bảo vậy! “Người anh em, ngươi đúng là thiên tài.” Lưu Nhị Bảo ôm Nhâm Hòa rồi nói: “Phí sử dụng của bài hát này sẽ là tiêu chuẩn cao nhất, hãy để ta dùng nó nhé!” Phí sử dụng bài hát cũng nằm trong 500 vạn cho nên tiền này sẽ là Lưu Nhị Bảo chi trả mà không phải An Tứ chi trả. Đám người An Tứ trả cho đám người Lưu Nhị Bảo 500 vạn là muốn làm ra thành phẩm, còn mặt khác thì hoàn toàn mặc kệ. Thật ra Nhâm Hòa biết rằng phí sử dụng âm nhạc cao nhất cũng chỉ là 5 vạn một lần mà thôi, cũng coi như là một khoảng thu nhập thêm, buổi sáng hôm nay công ty TK đã chuyển cho hắn 30 vạn đô la mỹ rồi, theo tỷ giá hối đoái năm 2006 thì sẽ tương đương hơn 240 vạn, cứ như vậy chính mình sẽ có thể dư dả mà tiêu xài cho công ty Thanh Hòa chế tạo trò chơi rồi. Để làm ra được một trò chơi đỉnh cấp thì phải đốt tiền, hơn nữa thứ mà hắn muốn làm chính là trực tiếp vượt qua Dota 1 mà làm trò chơi 3d Dota 2, tuy rằng chỉ có một loại bản đồ nhưng hắn muốn phải làm tinh xảo nhất có thể, cho nên đốt mấy ngàn vạn vẫn là nhẹ nhàng. Hiện tại Côn Luân cơ bản đã làm khá tốt rồi, còn về phần hình ảnh cùng với hiệu quả trò chơi của Dota có thể nâng cao một bước hay không thì phải xem năng lực hút tiền của Côn Luân. Lưu Nhị Bảo cũng không rảnh lo Nhâm Hòa, hắn trực tiếp gọi mọi người phá bỏ mọi kế hoạch trước đó, hắn quyết định bắt đầu dựng video xoay quanh tiết tấu của Fade! Lưu Nhị Bảo đánh cược rằng Fade có thể khiến cho mọi người cộng minh, một giây kia khi âm nhạc vang lên có thể bắt lấy tâm thần của mọi người! Ngay từ đầu Nhâm Hòa cảm thấy khi Fade vừa ra thì khả năng lớn sẽ ảnh hưởng tới ý nghĩ dựng phim của Lưu Nhị Bảo, chỉ là hắn không nghĩ tới chính là đối phương chơi lớn như thế, vậy mà đập bỏ toàn bộ công sức trước đó, thực sự là có quyết đoán. Nhưng kỳ thật đặc điểm lớn nhất của Lưu Nhị Bảo từ trước tới nay chính là quyết đoán, hắn vì để theo đuổi hoàn mỹ mà có thể làm ra hết thảy mọi chuyện! Thiên tài đều là kẻ điên cuồng! Nhâm Hòa rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm, đến lúc này hắn đã hoàn toàn trở thành người đứng đầu ở lĩnh vực xe đạp rồi. Một đoạn thời gian ngắn sắp tới hắn muốn tu dưỡng sinh lợi một chút, nghiêm túc chế tạo Côn Luân và Dota làm đường lui cho bản thân, có thể dự kiến rằng hai trò chơi này nhất định sẽ nhấc lên sóng to gió lớn trên toàn bộ Trung Quốc, giống như là Thần Thư trong lĩnh vực tiểu thuyết mạng vậy, bắt đầu xuất hiện tiểu thuyết chỉ để giải trí như tre già măng mọc vậy. Nếu nói cực hạn của Côn Luân cũng chỉ có thể ở trong nước thì Dota nhất định sẽ trở thành một virus siêu cấp lan truyền trên toàn cầu, bởi vì đó chính là trò chơi từng có cơ hội thu hút tiền nhất thế giới, mà Nhâm Hòa cần phải nắm thật chắc cơ hội lần này, không thể để nó sinh trưởng hoang dại, không có kế hoạch thương nghiệp, không có quy phạm hoạt động như ở kiếp trước. Mà phải để nó một lần nữa lóa mắt lên, thời khắc Dota 2 ra đời từ tay Nhâm Hòa tuyệt đối có thể siêu việt Liên Minh Huyền Thoại mà không phải là bị người khác lên án Dota không bằng Liên Minh Huyền Thoại như ở kiếp trước. Đây sẽ làm một con quái vật khổng lồ trong thế giới trò chơi, nó sẽ chậm rãi trưởng thành, trưởng thành tới mức ai cũng không thể nào bỏ qua sự hiện diện của nó. Sau khi tất cả mọi chuyện làm xong thì chính mình có thể vô lo vô nghĩ bắt đầu giai đoạn tiếp theo trên con đường liều mạng! Giai đoạn tiếp theo là gì đây? Tay không leo núi? Hay là đi khiêu chiến những lĩnh vực cực hạn của con người khi ở trên núi tuyết? Nhắc đến núi tuyết, tâm tình của Nhâm Hòa có chút phức tạp, đó chính là nơi không khí loãng nhất, cũng là nơi hoàn cảnh hiểm ác nhất trên địa cầu, ở chỗ đó, thi thể của con người chỉ có thể tiêu tán mà trở về đất mẹ ôm ấp mà thôi. Bất luận kẻ nào ở trên đỉnh Everest cao sừng sững thì cũng cũng đều óc thể tử vong. Đó là nơi mà thậm chí cả sự sống cũng phải cúi đầu trước sự vô tận của tự nhiên. Ở độ cao 8500 mét so với mặt nước biển, mọi người không có cách nào quá nghiêm khắc về đạo đức, bởi vì đó chính là vùng đất cấm của nhân loại. Nghĩ tới đây không biết vì cái gì mà Nhâm Hòa lại có chút kích động, kiếp trước nhiều người lên đỉnh Everest như vậy, bản thân hắn cũng từng nghĩ tới trèo lên trên đỉnh, chỉ là nơi đó lại bình tĩnh, bình tĩnh mai táng một người lại một người có can đảm khiêu chiến, sau đó tiếp tục tre già măng mọc đi lên. Một đời này Nhâm Hòa có được thể chất thích hợp nhất để đăng đỉnh Everest, sức chịu đựng vô địch cùng với sức bật, còn có tổ chức cơ bắp tiêu hao lượng oxy cực nhỏ. Nếu hắn không đi một chuyến thì chính mình chỉ sợ sẽ nuối tiếc. Nhâm Hòa cười cười, hành trình mới chỉ vừa bắt đầu. ………….