Chương 178: Chế tạo fade

Ngày hôm sau khi tỉnh lại cả đám người đều nhức hết cả đầu, nhưng vì tinh thần làm việc nên mỗi người rất nhanh chóng bắt tay vào chính sửa video. Một đống người cùng một chỗ xem video đều phát ra tiếng cảm thán, đặc biệt là khi nhìn tới góc quay của Lưu Nhị Bảo. Suy cho cùng mọi người ở các vị trí khác nhau nên góc nhìn cũng khác nhau, giống như ở mỗi vị trí nhìn khác nhau thì sẽ cho ra những bức tranh vẽ khác nhau vậy. Cho nên hiện tại khi đám người tụ tập lại sàng lọc những đoạn phim kinh điển thì tất cả như được trở lại cảm giác rầm rộ tối hôm qua. Hơn nữa lúc đó góc nhìn trên trời của Lưu Nhị Bảo chẳng khác gì trong phim điện ảnh bom tấn, cực kỳ mới lạ! Sau khi xem xong các đoạn phim thì Lưu Nhị Bảo tìm An Tứ thương lượng, nguyên bản sẽ làm một bộ phim ngắn dài 2 phút nhưng mà Lưu Nhị Bảo cảm thấy có chút không đủ, khả năng phải kéo dài lên tới trên dưới 5 phút 44 giây. Loại video này trong tình huống bình thườn không phải là càng dài càng tốt, ngược lại là càng ngắn càng nhanh thì lại càng thêm có lợi thế bởi vì người ngoài nghề xem video thể thao mạo hiểm chủ yếu là xem náo nhiệt, xem một lát là sẽ mất đi hứng thú nên không thể quá dài, nhưng mà Lưu Nhị Bảo cảm thấy chính mình có niềm tin sẽ làm cho người xem theo dõi từ đầu tới cuối. An Tứ suy nghĩ một chút liền đồng ý, ở phương diện này Lưu Nhị Bảo mới là chuyên gia, kết quả thực tế cũng đã chứng minh thực lực của đối phương, người chuyên nghiệp làm việc chuyên nghiệp, An Tứ cảm thấy chính mình không cần thiết ngăn cản. Công việc chính thức bắt đầu, lần chỉnh sửa hậu kỳ này thời gian kéo dài khoảng 1 tuần, bởi vì không cần tạo ra hiệu ứng gì cả, đám người Lưu Nhị Bảo đã dựa vào góc quay làm ra các hiệu ứng rồi. Mà Nhâm Hòa thì biến mất, Lưu Nhị Bảo cùng với An Tứ không thể tìm thấy hắn. NHâm Hòa lúc này đang đứng ở cửa phòng thu âm, liếc mắt một cái liền đi vào, hắn là tới để làm ra Faded. Mới vừa vào cửa đã có một người trẻ tuổi chào hỏi Nhâm Hòa: “Muốn thu âm bài hát sao?” Nhâm Hòa nghĩ nghĩ một chút hỏi: Thu âm hết bao nhiêu tiền?” “300 đồng.” Người trẻ tuổi này cười nói. “Được, ta trả ngươi 300 đồng, chỉ có điều ta cũng không thu âm, ta có thể mượn dùng thiết bị điện tử cùng với phần mềm chế tác âm nhạc.” Nhâm Hòa hỏi: “Có thể chứ?” Người trẻ tuổi này nghe Nhâm Hòa nói như vậy thì ngây ngẩn cả người, hắn lớn thế này nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nghe được yêu cầu như vậy, thiếu niên trước mặt này tới đây không phải để thu âm mà chỉ đến mượn thiết bị. Hắn hơi do dự một chút nói: “Ừm……. Nếu ngươi dùng thiết bị thì khả năng không chỉ là giá này, dù sao chúng ta mới thay đổi hàng loạt các thiết bị cao cấp, ngày bình thường cũng sẽ không để khách hàng chạm vào.” Nhâm Hòa vỗ vỗ trán, hắn thật sự đã quên tính toán vấn đề này, chỉ nghĩ mọi chuyện đơn giản. Thiết bị người ta sao có thể để ngươi tùy ý sử dụng chứ, dùng hỏng rồi thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó không phải là 300 đồng có thể xử lý được, đây là chuyện hết sức bình thường. Hắn do dự một chút nói: “Vậy thì ta trả ngươi 2000 đồng, ngươi có thể nhìn ta thao tác, được không?” Người trẻ tuổi này nghĩ nghĩ một chút nói: “Có thể.” Hắn nghĩ chính mình nếu theo dõi thì có thể kịp thời ngăn chặn đối phương làm hỏng thiết bị, hơn nữa không cần làm gì mà có thể lấy 2000 đồng, cớ sao mà không làm chứ? Chỉ có điều người trẻ tuổi này cảm thấy có chút kỳ quái, xem tướng mạo của thiếu niên trước mắt này chỉ là một học sinh cấp ba mà thôi, đối phương vì cái gì lại phải dùng thiết bị? Nếu là nói đối phương muốn tự làm âm nhạc điện tử thì người trẻ tuổi một chút đều sẽ không tin. Sao có thể chứ? Chính mình thời điểm học cấp ba đến nhìn còn chưa từng nhìn qua nữa là. Thời buổi này âm thanh của phòng thu âm cũng không phải quá tốt, cho nên người trẻ tuổi này có chút sầu não, giống như là phải thâm hụt tiền. Hắn lấy một nắm hạt dưa ngồi một bên vừa cắn vừa xem Nhâm Hòa thao tác, nhưng mà mới nhìn thì cảm thấy có chút không thích hợp, mặc kệ đối phương khi tiếp xúc với thiết bị hay là phần mềm đều cực kỳ thuần thục, căn bản không giống như là việc mà một học sinh cấp ba có thể làm được! Hơn nữa vấn đề là đối phương hình như sắp làm ra một bài nhạc thuần điện tử? Mẹ nó, không thể chứ, chính mình lại gặp được đại thần? Chỉ là hắn chưa từng nghe qua âm nhạc mà đối phương làm nên chưa thể xác định được, vạn nhất đối phương làm ra thứ gì đó lung tung rối loạn cũng nên, nhưng ngẫm lại kết quả như thế mới phù hợp với thân phận một học sinh cấp ba của đối phương. Đối với bản thân Nhâm Hòa, faded chính là ở sẵn trong đầu hắn, chỉ là hắn hiện tại cũng không tìm được một thiếu niên thích hợp để hát nên hắn trực tiếp làm ra bản fade năm 2014. Hơn nữa giai điệu của fade khá là giống với của bài hát faded, kỳ thật nhạc không lời này mới thích hợp làm nền cho thể thao mạo hiểm. Chờ sau khi liền mạch lưu loát làm ra fade thì chính hắn đeo lên tai nghe thưởng thức, quả thực không tồi, nguyên nước nguyên vị! Chỉ có điều hắn thật sự không thể làm giống hoàn toàn nên cảm thấy có chút tiếc nuối. Chỉ là nghĩ fade nguyên bản cực kỳ động lòng người, hắn có thể làm ra được như vậy cũng đủ trâu bò rồi, nếu theo đuổi cảnh giới cao hơn thì chị sợ rất khó rất khó. Nghĩ tới đây hắn liền cảm thấy bội phục Alan Walker, phải biết rằng thời điểm đối phương làm ra fade mới chỉ là một thiếu niên 17 tuổi, chính mình nếu không có Hệ Thống Thiên Phạt, không có ký ức tương lai thì chẳng là cái rắm gì trước mặt đối phương. Về điểm đó Nhâm Hòa vẫn là có thể tự hiểu lấy. Từng có người đánh giá: Một ngày nào đó ta sẽ vượt qua mọi ràng buộc, xin nghỉ, làm hộ chiếu, có đủ tài chính, vượt qua đại dương, bôn ba vạn dặm đường, thẳng tới tận cùng đại lục Bắc Cực, ở dưới ánh sáng phía bắc chiếu xuống, lấy ra điện thoại di động sắp đông cứng, mở bài fade này lên. Ta muốn nhìn xem là đất nước như thế nào, bầu trời, đại dương, nhân dân, môi trường, cuộc sống như thế nào mới có thể tạo nên một ca khúc tuyệt vời như thế này. Nhâm Hòa buông tai nghe xuống nhẹ nhàng thở ra, có thể để bài hát này hiện hữu trên thế giới, hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác lạ, giống như là ngươi bỗng nhiên nghe được một bài hát dễ nghe, đột nhiên muốn chia sẻ với người khác vậy. Loại cảm giác như thế này tựa như là được uống một bát nước suối ngọt ngào vậy, cực kỳ vui sướng! Lúc này người trẻ tuổi đang đứng đằng sau bỗng nhiên nói: “Ta có thể nghe bài hát của ngươi một lát được không?” “Có thể!” Nhâm Hào hiện tại cũng nghĩ chia sẻ với người khác, ngay lập tức đưa tai nghe trong tay cho người trẻ tuổi, hơn nữa tăng âm lượng lên một chút. Mắt Nhâm Hòa nhìn thấy biểu tình của người trẻ tuổi chậm rãi đọng lại, sau đó hắn thấy trong mắt đối phương bỗng nhiên dâng lên sương mù phảng phất như đang muốn khóc vậy, thấy thế Nhâm Hòa đắc ý, đến mức đó sao! Nhâm Hòa sau khi copy ca khúc ra USB thì lập tức xóa bỏ tất cả tài liệu có liên quan, vì để phòng ngừa bị tiết lộ, hắn còn trực tiếp hỏi Hứa Nặc xem nên làm như thế nào. Suy cho cùng tuy rằng thế giới này cực kỳ bảo hộ bản quyền, nhưng nếu người thanh niên này đăng lên internet trước thì chính mình cũng không có cách nào, dù sao bài hát này cũng là được tạo ra từ máy tính của đối phương, ngươi lại có cách gì để chứng minh đây là tác phẩm của ngươi cơ chứ? Không có cách nào chứng minh thì không thể được bảo hộ, hành vi bảo hộ bản quyền chỉ có thể hiệu lực sau khi xác nhận tư cách bản quyền. Ý định đề phòng người khác là không thể không có, Nhâm Hòa vẫn là nên cẩn thận xóa bỏ. Người trẻ tuổi lúc này bỗng nhiên hỏi: “Bài hát này sẽ công bố sao? Ta nếu muốn nghe thì có thể nghe ở đâu.” “Bài hát này rất nhanh sẽ được công bố.” Nhâm Hòa cười cười nói, hắn sau khi trả tiền thì quay người rời đi. Thời điểm hắn sắp ra cửa thì người trẻ tuổi đột nhiên hỏi: “Có thể cho ta biết tên của ngươi được không?” “Gọi ta là Alan Walker đi.” Nhâm Hòa không có nói ra tên thật, đối với hắn mà nói có thể đưa ca khúc fade tới thế giới này đã là một loại vui sướng rồi, hãy để cho mọi người nhớ cái tên của thiếu niên trong thế giới song song có thể làm ra một bài hát như vậy, đó cũng có thể coi là một loại vui sướng khác, giống như là làm một chuyện tốt vậy.