Chương 184: Bạn học cấp hai

Buổi tối ngày đầu tiên khi Nhâm Hòa trở về thế mà lại cùng làm việc với mọi người đến tận hơn 3 giờ sáng, nếu không phải sợ chậm trễ tiết tấu công việc kế tiếp thì chỉ sợ sẽ không dừng lại ở đây, hơn nữa Nhâm Hòa cũng thông báo mọi người buổi chiều ngày mai có thể trở lại văn phòng. Đây là đang muốn tiếp tục làm việc xuyên đêm lần nữa. Cũng may mọi người không có dị nghị gì cả nếu nói bắt bọn họ làm như vậy thì khẳng định bọn họ sẽ không vui, suy cho cùng tiền bạc vẫn phải đi đôi với tình cảm thì mới được lòng nhân viên. Cho nên khi được đề nghị sẽ gấp đôi tiền lương thì mọi người đều vui vẻ chiến đấu một phen. Liên tục một thời gian tiếp theo đều là như vậy, Nhâm Hòa cũng tạm gác những chuyện khác để tập trung làm việc ở văn phòng. Lúc này bọn họ bỗng nhiên phát hiện chế độ thùng rác là một cái tệ nạn: Giấy trong văn phòng dễ bị biến mất mà lại không có cách nào để tìm kiếm. Thế cho nên đôi khi một vấn đề tuy rằng được giải quyết, các công việc khác muốn tham chiếu kết quả này thì lại phát hiện rằng tờ giấy kia không biết đang ở phương trời nào rồi. Cho nên việc đầu tiên là mọi người đồng tâm hiệp lực làm ra một phần mềm quản lý cực kỳ đơn giản, nội dung của các tờ giấy đã được xử lý đều sẽ được ghi lại trong phần mềm này, mọi người tùy thời đều có thể tìm đọc. Trong quá trình làm việc sau đó Nhâm Hòa phát hiện rằng vấn đề của mọi người thực sự quá nhiều, có chút chi tiết nếu không phải chính ngươi làm thì sẽ bị xem nhẹ, tới khi làm thì mới phát hiện thêm nhiều vấn đề có liên quan. Mà sức của Nhâm Hòa là có giới hạn, hắn đúng là có chút không lo liệu hết được. Rơi vào đường cùng đành phải dùng lương cao để chiêu mộ một vài chuyên gia về làm kế hoạch trò chơi, Nhâm Hòa là người đi trước cùng với bọn họ giải quyết toàn bộ kế hoạch của trò chơi, trước đây thậm chí kế hoạch bằng văn bản còn không có, về sau mới làm ra được một bản hoàn chỉnh! Không thể không nói, hắn thật sự cảm tạ quyết định này của chính mình, chuyên gia đúng là chuyên gia, mỗi thứ yêu cầu khi làm trò chơi đều được liệt kê có trật tự, không giống như chính hắn đi một bước tính một bước, vấn đề phát sinh mới tìm cách xử lý, không đáng tin cậy. Trong công ty Thanh Hòa có hai người là dân bản địa, dần dần bắt đầu đã có người biết được trong thành phố nhỏ như vậy lại có một công ty tài chính hùng mạnh đang làm trò chơi, phúc lợi cực tốt, trong công ty tụ tập toàn những chuyên gia trong lĩnh vực trò chơi. Thời gian gần đây thế mà còn gấp đôi tiền lương, còn có buổi trà chiều cùng với bữa ăn khuya miễn phí! Tại thành phố nhỏ như Lạc thành, không hề có lợi thế gì đáng kể, không biết ai lại thành lập công ty cơ chứ? Chỉ là theo thanh danh của Thanh Hòa chậm rãi truyền bá, thứ mọi người chú ý không phải là nó đang làm trò chơi gì mà là hình thức làm việc của nó kỵ lạ như thế nào, còn có phúc lợi kinh người ra làm sao. Ngay khi Nhâm Hòa cùng với Hứa Nặc đang phấn đấu vô cùng vui vẻ vì sự nghiệp của chính mình thì Đoạn Tiểu Lâu gọi điện thoại tới: “Này Nhâm Hòa, ngươi đã trở lại chưa?” “A, ta đã trở về rồi!” Nhâm Hòa cười nói: “Trong khoảng thời gian này bận quá nên ta quên mất nói một tiếng với các ngươi, mọi người họp lớp chưa?” Theo đạo lý mà nói họp hay không hỏi thì hắn chỉ cần hỏi Hứa Nặc là biết, nhưng nghĩ tới Hứa Nặc cũng chỉ là nhân vật bình thường, không bị người khác nhớ tới là chuyện bình thường. “Chưa, mọi người đều đang chờ đợi ngươi.” Âm thanh của Đoạn Tiểu Lâu không nghe biểu hiện rõ cảm xúc của nàng: “Hai ngày này có rảnh không?” Nhâm Hòa nghĩ nghĩ, hiện tại kế hoạch của trò chơi cũng đã vào đúng quy củ rồi, hắn bớt thời gian đi ăn bữa cơm là không có vấn đề gì, cho nên liền nói: “Buổi tối hôm nay có thể, ngươi thử hỏi mọi người có thời gian rảnh không?” Kết quả buổi liên hoan lớp sau khi tốt nghiệp đã quyết định vào 6 giờ tối nay tại khách sạn Khải Hoàn. Buổi tối Nhâm Hòa mang theo Hứa Nặc nói với mọi người sẽ ra ngoài ăn một bữa cơm rồi trở về, sau đó hai người đi thẳng tới khách sạn Khải Hoàn. Bọn họ chưa từng nói là đi họp lớp với các bạn cấp hai. Suy cho cùng nếu để cho đám người lớn này biết được bọn họ đang đi làm thuê cho 2 học sinh trung học thì không biết bọn họ sẽ nghĩ cái gì. Biểu hiện lần này của Hứa Nặc xác thật không tồi, không có nói sai cái gì, tuy rằng tướng mạo của hắn còn hơi trẻ con một tí nhưng mà có Nhâm Hòa trấn giữ nên mọi người cũng không có quản nhiều như vậy, chỉ nghĩ rằng đây là hai phú nhị đại ra ngoài gây dựng sự nghiệp mà thôi. Suy cho cùng hiện tại thân hình của Nhâm Hòa khá cao lớn, tuyệt đối có khí chất của sinh viên, hơn nữa tướng do tâm mà sinh cũng la có cơ sở, từ lúc xuyên qua cho tới bây giờ tướng mạo của Nhâm Hòa đã nhanh chóng thay đổi trưởng thành hơn, lúc hắn tự soi gương cũng khó tưởng tượng được điểm này, tựa hồ là do đôi mắt này mang đến sự thay đổi. Khi hai người bọn họ tới nơi thì các bạn đã đến khá đông đủ rồi, mọi người nguyên bản còn đang nói chuyện phiếm nhưng khi thấy Nhâm Hòa tiến vào thì lập tức ánh mắt sáng lên, tựa hồ đang muốn chứng minh chuyện gì đó vậy, quả nhiên là khi Nhâm Hòa tới thì buổi họp lớp lập tức bắt đầu. Không khí trong bữa tiệc bắt đầu trở nên có chút kỳ quái, vài đồng học kể về khoảng thời gian sau khi tốt nghiệp cha mẹ mang chính mình đi chơi, cái này kỳ thật chỉ là tâm lý muốn khoe ra để mọi người hâm mộ ma thôi. Cuộc sống người bình thường chính là như vậy, không có nhiều phập phồng lên xuống. Từ từ mọi người bắt đầu nói chuyện về ba đề tài nổi tiếng nhất kỳ nghỉ hè này, thứ nhất là sự ra mắt của Dương Tịch. Dương Tịch chính là bạn học của mọi người, thế mà bỗng chốc xoay mình trở thành minh tinh, quả thực làm cho mọi người khó có thể tiếp thu trong thời gian ngắn. Giống như là đang từ thế giới hiện thực nhảy vào truyện cổ tích vậy, người bên cạnh mình thế mà biến thành đại minh tinh! Trong kỳ nghỉ hè này, các bạn trong lớp không ít lần nói với mọi người: Các ngươi biết Dương Tịch không? Đó là bạn cùng lớp của ta đấy! Tựa hồ chuyện Dương Tịch nổi tiếng để hắn là bạn cùng lớp của nàng cũng vinh dự theo vậy, đương nhiên đây cũng là suy nghĩ bình thường của con người mà thôi. Nhâm Hòa vừa nghe mọi người đang nói về Dương Tịch thì lập tức hào hứng tham gia, hơn nữa bởi vì hắn cùng với Dương Tịch ở trong lớp không quá gần gũi cho nên mọi người trong lớp không liên tưởng hắn cùng với người bạn trai thần bí của Dương Tịch, loại cảm giác này cực kỳ thú vị. Đoạn Tiểu Lâu vừa nghe mọi người thảo luận về Dương Tịch thì không nhịn được mà nhìn về phía Nhâm Hòa, nàng cảm thấy trong những người đang ngồi chỉ có nàng biết được chân tướng mà thôi. Khi nói về đề tài bạn trai, có người bắt đầu chú ý Đoạn Tiểu Lâu, thế mà trong lúc vô tình phát hiện được ánh mắt của nàng thường thường lặng lẽ nhìn về phía Nhâm Hòa, loại chuyện này không đề phòng được người hữu tâm, Đoạn Tiểu Lâu cũng không phải người trưởng thành lòng dạ sâu sắc. Nhưng mà hiện tại mọi người cảm thấy hai người này đúng thật là xứng đôi. Có lẽ trước kia sẽ không có cảm giác này bởi vì Nhâm Hòa thời điểm đó quá hèn mọn, nhưng hiện tại thì không giống, mọi người khi nhìn Nhâm Hòa bây giờ đều có cảm giác phức tạp. Theo đạo lý mà nói khi lễ tốt nghiệp thì sẽ có tiết mục mười bạn học điểm cao nhất lên phát biểu, kết quả không hiểu vì cái gì năm nay lại bị hủy bỏ…. Mà thời điểm lễ tốt nghiệp diễn ra Nhâm Hòa đã tới Kinh Đô rồi, căn bản không có tới tham dự! Không có ai biết rằng nhân vật chính mà bọn họ đang thảo luận lại ngồi ở ngay bên cạnh, hơn nữa còn không biết xấu hổ tham gia với bọn họ khen ngợi chính mình. Chuyện thứ hai đương nhiên là video “Kỵ sĩ cuối cuối cùng” rồi, còn có bai hát Fade nữa, quả thực là dễ nghe dễ nổi, đúng lúc đốt cháy cỗ nhiệt huyết tuổi trẻ trong xương cốt của bọn họ. Lúc này bỗng nhiên có người cười với Nhâm Hòa nói: “Nhắc tới mới nhớ Kỵ sĩ cũng xuất thân ở Lạc thành, Nhâm Hòa ngươi cũng thường xuyên chơi thể thao, nói không chừng vị Kỵ sĩ tiếp theo lại chính là ngươi đấy, chờ ngươi nổi danh rồi thì nhất định phải chiếu cố bạn học nhé!” “Ha ha, ta sẽ nỗ lực.“ Nhâm Hòa vui cười hớn hở nói: ”Ta sẽ tranh thủ thời gian cố gắng chơi càng trâu bò hơn rồi đánh bại Kỵ sĩ.” Đương nhiên, không ai sẽ để lời nói của Nhâm Hòa ở trong lòng, chỉ cho rằng đây là một câu vui đùa mà thôi. Có đôi khi chính là như vậy, trước khi đứng trên đỉnh cao, ngươi rất khó có thể tưởng tượng được bạn học cũ của ngươi sẽ có thành tựu gì trong tương lai.