Chương 22: Biện pháp (2)

Một tiếng quát nhẹ vang lên bên tai hắn: "Phong!" Ngay trước khi Chu Minh rơi xuống biển, một cơn gió nhẹ cuốn Chu Minh tránh khỏi cú bổ nhào của hắc giao. Chu Minh chưa kịp kinh ngạc thì hai mắt đã tối sầm lại, rơi xuống boong thuyền. "Đây là?" Chu Minh ngơ ngác ngồi trên boong thuyền, nghi hoặc hỏi. "Chủ nhân!" Tiền lão vội vàng xông lên, bắt mạch kiểm tra cơ thể Chu Minh. "Không sao!" Chu Minh sắc mặt tái nhợt, cười với Tiền lão nhưng lại vô tình động đến nội thương của mình, không khỏi nhíu mày. Chu Minh hướng mắt nhìn vị đạo sĩ trẻ tuổi bí ẩn kia. Nếu không ngoài dự đoán của hắn, người vừa cứu hắn hẳn là vị đạo sĩ thoạt nhìn trẻ tuổi nhưng lại khiến người ta không thể đoán được này! "Đa tạ đạo trưởng cứu mạng!" Chu Minh ngồi dậy, hơi cúi đầu cảm ơn Vương Dư. "Không sao, chỉ là chuyện tại hạ có thể làm thôi!" Vương Dư gật đầu, bình thản nói. "Đạo trưởng có thể trảm giao không?" Chu Minh nhen nhóm một tia hy vọng nhìn Vương Dư hỏi. Vương Dư cười khổ, lắc đầu nói: "Các hạ quá coi trọng tại hạ rồi, tại hạ thật sự không có cách nào. Nếu đưa chư vị rời đi, tại hạ vẫn có thể làm được!" "Thật sự không có cách nào sao?" Hy vọng vừa nhen nhóm của Chu Minh lại một lần nữa tắt vụt, hai mắt cũng tối sầm lại Vương Dư vừa định lên tiếng thì mặt biển xa xa lại vang lên tiếng gầm giận dữ của hắc giao, nó nhanh chóng lao về phía thương thuyền. "Xin đạo trưởng đưa những người ở đây rời đi, ta sẽ ngăn cản con hắc giao này!" Chu Minh nhìn hắc giao lao tới lần nữa, cố gắng đứng dậy. Cơn đau từ ngũ tạng lục phủ truyền đến khiến Chu Minh không khỏi ho khan. "Chủ nhân ở đâu, lão nô ở đó!" Tiền lão ở bên cạnh đỡ Chu Minh, kiên quyết nói. Vương Dư nghiêng đầu nhìn hai chủ tớ tình thâm trước mắt, đột nhiên nhớ ra điều gì, sau đó lục tìm trong túi vải mang theo bên mình một cuốn sách bìa xanh. Ngay khi chủ tớ hai người đang giằng co trước sinh tử, một cuốn sách đã được đưa đến trước mặt họ. Vương Dư cầm sách nhìn Chu Minh, gượng gạo nói khẽ: "Mặc dù giống như đang thừa nước đục thả câu nhưng nếu nhất định phải trảm giao thì tại hạ thật sự chỉ có cách này." Chu Minh ngẩng đầu lên, nhìn cuốn sách được đưa đến trước mặt, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt hơi mất tự nhiên của Vương Dư. Hình như đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy vẻ ngượng ngùng trên khuôn mặt của vị đạo sĩ trẻ tuổi luôn bình tĩnh này. "Không biết đạo trưởng có ý gì?" Chu Minh nhìn cuốn sách trước mặt, ngờ vực hỏi Vương Dư. Vương Dư nhìn Chu Minh, cân nhắc một chút rồi nói: "Thật ra cũng không phải là thừa nước đục thả câu. Tại hạ thấy võ đạo của các hạ giờ đã sáng sủa, thuật ngự kiếm đối với các hạ chẳng những không được coi là trợ lực, thậm chí còn trở thành chướng ngại vật trên con đường võ đạo của các hạ!" Chu Minh gật đầu trả lời: "Đạo trưởng sáng suốt. Thuật pháp luyện khí như vậy đối với ta mà nói thực sự đã trở thành trở ngại cho võ đạo. Nhưng không biết tại sao lại nói là thừa nước đục thả câu?" Vương Dư xấu hổ cất lời: "Không giấu gì các hạ, tại hạ học đạo mười mấy năm, chưa từng học qua bất cứ thuật pháp nào. Giờ các hạ không muốn bỏ thuyền rời đi, tại hạ lại không có thủ đoạn trảm giao, chỉ có thể mượn dùng thuật ngự kiếm của các hạ!" Nghe Vương Dư đồng ý ra tay, Chu Minh vội vàng lên tiếng đáp lại: "Đạo trưởng đồng ý trảm giao? Chỉ cần đạo trưởng đồng ý ra tay, đừng nói là thuật ngự kiếm, ngay cả đầu người, Chu Minh ta cũng nguyện dâng lên bằng cả hai tay!" Vương Dư lắc đầu, giơ cuốn sách trong tay ra trước mặt Chu Minh nói: "Đầu người thì không cần, các hạ chỉ cần dùng máu của mình viết tên thuật ngự kiếm vào cuốn sách này là được. Nhưng nói trước, nếu các hạ viết tên thuật ngự kiếm vào cuốn sách này, vậy thì thuật ngự kiếm này sẽ thuộc về tại hạ!" Nói đến đây, khuôn mặt tuấn tú của Vương Dư không khỏi hơi ửng hồng. Tuy thuật ngự kiếm này đối với Chu Minh chẳng những không có ích, thậm chí còn trở thành trở ngại trên con đường võ đạo. Nhưng giờ mình mở miệng trực tiếp xin, hơn nữa lại là vào thời điểm như thế này, thực sự có chút thừa nước đục thả câu. Vương Dư vốn da mặt mỏng, vẫn không khỏi xấu hổ. Nhưng cuốn sách mà sư phụ mình đưa cho mình, thật sự là dùng như vậy. Tuy sư phụ bình thường không đáng tin nhưng Vương Dư vẫn tin tưởng sư phụ có vẻ không đáng tin của mình. Chu Minh nghe Vương Dư nói vậy, lập tức biến sắc, sau đó ngờ vực nhìn cuốn sách trong tay Vương Dư. Không phải Chu Minh không tin lời Vương Dư nói, nhưng những gì Vương Dư nói thực sự quá khó tin. Một là, đạo thuật pháp, chỉ cần học thì làm sao có thể quên được? Hai là, thuật ngự kiếm này ngay cả bản thân hắn là người có thiên tư hơn người từ nhỏ cũng phải nghiên cứu ba năm mới có chút thành tựu. Giờ Vương Dư mở miệng nói, chỉ cần hắn viết tên thuật ngự kiếm là Vương Dư có thể học được?