Chương 23: Truyền thuật

Nếu thuật pháp dễ học như vậy thì Luyện Khí sĩ trên thế gian này cũng không đến nỗi hiếm như vậy. So với võ đạo, thiên tư, cơ duyên, ngộ tính của đạo luyện khí, thiếu một thứ cũng không được! Tuy cả Đại Chu dân số hàng trăm triệu nhưng số lượng Luyện Khí sĩ vẫn là sự tồn tại như lông phượng sừng tê. Ba là, cho dù Vương Dư thực sự có thể học được thuật ngự kiếm sau khi mình viết tên thuật ngự kiếm thì uy lực giữa người mới nhập môn và nghiên cứu thuật pháp nhiều năm cũng là một trời một vực. Bản thân hắn còn không thể trảm giao, vị đạo sĩ trẻ tuổi trước mắt này có thể phát huy được bao nhiêu uy năng của thuật ngự kiếm? Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Chu Minh, Vương Dư vốn da mặt mỏng, cuối cùng cũng không chịu được ánh mắt soi mói của đối phương, cười trừ nói: "Nếu các hạ không tin thì coi như tại hạ chưa từng nói." Lời mình nói nghe có vẻ hơi khó chấp nhận, đối phương không đồng ý cũng là chuyện bình thường. Tuy Chu Minh không muốn nhưng Vương Dư vẫn định dùng ngự phong đưa tất cả mọi người trên thuyền này đi. Còn thuyền thì thôi, nếu dùng ngự phong cho cả con thuyền, e rằng tốc độ không thể bằng con hắc giao trước mắt. Việc đối phương có muốn sống tạm bợ hay không thì không liên quan đến Vương Dư. Những người này đã cứu mình từ biển lên, mình cũng nên ra tay giúp đỡ. Hơn nữa trong mắt Vương Dư, chỉ cần còn sống, mọi chuyện đều có thể. Đúng lúc Vương Dư chuẩn bị cất cuốn sách đi, Chu Minh lại đưa tay ngăn Vương Dư lại, lập tức nói: "Đạo trưởng hiểu lầm rồi, không phải ta không tin đạo trưởng. Chỉ là lời đạo trưởng nói quá khó tin, ta nhất thời không phản ứng lại được." Chu Minh cười nhìn Vương Dư đang tỏ vẻ gượng gạo, mở miệng nói: "Thuật ngự kiếm này đối với ta bây giờ đã trở thành chướng ngại vật trên con đường võ đạo. Nếu đạo trưởng có thể lấy đi, lại chém được con ác giao này, biện pháp vẹn cả đôi đường như vậy sao ta lại không muốn chứ!" Nói xong không đợi Vương Dư mở miệng, hắn đã nhíu mày cắn rách ngón tay mình, nói với Vương Dư: "Đạo trưởng không cần bận tâm, cứ nói ta phải viết thuật ngự kiếm ở đâu." Vương Dư nhìn Chu Minh đang giơ ngón tay chảy máu, gật đầu, mở bìa sách trong tay, chỉ vào chỗ trống ở trang đầu tiên cất lời: "Viết ở đây là được!" Chu Minh không hề do dự, trực tiếp dùng ngón tay chảy máu viết ba chữ thuật ngự kiếm lên sách, sau đó viết tên mình. Khi nét bút cuối cùng được viết xong, Chu Minh cảm thấy ký ức về thuật ngự kiếm trong đầu mình đang nhanh chóng tan biến. Ngay sau đó, tất cả cảm ngộ về thuật ngự kiếm đều biến mất! Thuật ngự kiếm mà mình nghiên cứu mười mấy năm chỉ trong chớp mắt đã quên sạch. Chuyện kinh thiên động địa như vậy khiến Chu Minh không khỏi mở to mắt. Tiếp theo đó, cảm giác trống rỗng khi mất đi ký ức khiến cơ thể Chu Minh mềm nhũn, trực tiếp ngất đi, ngã vào lòng Tiền lão. "Chủ nhân!" Tiền lão nhìn Chu Minh ngất đi, lập tức biến sắc, vừa định xem chủ nhân của mình bị làm sao thì giọng nói của Vương Dư lại vang lên bên cạnh: "Không sao, chỉ là vì mất đi thuật pháp khiến cơ thể hắn nhất thời không phản ứng kịp thôi!" Tiền lão kiểm tra cơ thể Chu Minh. Quả nhiên như Vương Dư nói, chủ nhân của hắn chỉ là mất sức, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cung kính nhìn Vương Dư, lên tiếng: "Như vậy, còn lại đành nhờ cậy đạo trưởng!" Vương Dư gật đầu, sau đó đóng sách lại, hét về phía chủ thuyền đang chèo lái bỏ trốn: "A thúc, giúp ta câu giờ nửa khắc là được!" Chủ thuyền đang lái thuyền bỏ trốn nghe Vương Dư nói, lập tức nhìn về phía con ác giao sắp lao tới, nuốt nước miếng mở miệng đáp: "Đạo trưởng yên tâm, ta sẽ cố gắng!" Vương Dư lập tức ngồi xếp bằng, cuốn sách nhẹ nhàng đặt trên đầu gối, ngữ tâm hướng lên trời, nhắm mắt ngồi thiền. Trong nháy mắt, xung quanh Vương Dư tử khí cuồn cuộn, khí huyền ảo từ đỉnh đầu Vương Dư bốc lên. Bán mẫu khánh vân hiện ra, vô số khí tím vàng cuồn cuộn trong khánh vân, giống như thần tích! Tiền lão há to miệng nhìn cảnh tượng trước mắt. Đã trải qua nhiều sóng gió lớn mà Tiền lão chưa từng thấy cảnh tượng thần kỳ như vậy bao giờ. Khi khánh vân xuất hiện, con ác giao đằng xa cũng vô thức dừng lại nhưng ngay sao đó lại bị thú tính chiếm lấy tâm trí, lao về phía thương thuyền gần trong gang tấc. Cuốn sách bìa xanh trên đầu gối Vương Dư phát ra ánh sáng trắng, lơ lửng trước mặt hắn. Bìa sách không gió tự động, từ từ mở ra, hai chữ ngự kiếm trong thuật ngự kiếm mà Chu Minh viết ra hóa thành hai luồng sáng vàng bay vào trong khánh vân trên đỉnh đầu Vương Dư. Trong vô số tử khí trong khánh vân bay ra hai luồng, từ từ hòa vào với hai luồng sáng vàng đó! Trên biển, phong vân biến sắc, cuồng phong cuốn theo mây đen. Những cơn sóng lớn do hắc giao tạo ra ập về phía thương thuyền, khoảnh khắc này trời biển hòa như hòa làm một. Thương thuyền lớn mà chủ thuyền từng tự hào, dưới cơn cuồng phong sóng dữ, bất lực đáng thương như một con kiến rơi vào hồ nước.