Chương 44: Thành Quy Long

Thuyết thư tiên sinh nhìn về phía công tử mặc áo gấm, bàn tay cầm thước nhẹ nhàng chuyển động, hắn thăm dò hỏi: "Công tử từ xa đến, có phải vì Thành Hoàng trong thành không?" Công tử mặc áo gấm nghe vậy, biểu cảm lập tức khựng lại, sau đó có chút không tình nguyện gật đầu nói: "Xem ra ngươi đoán đúng rồi!" Lý do chính là nghe nói ngài Thành Hoàng ở đây rất linh nghiệm, hắn cố tình đến đây cầu phúc cho mẫu thân. Chính vì vậy, hắn đương nhiên vô cùng hứng thú với nguồn gốc của ngài Thành Hoàng của thành Quy Long. Trong nháy mắt, công tử mặc áo gấm ngồi thẳng người dậy, giọng nói nhỏ nhẹ: "Mời kể." Người kể chuyện nghe vậy, sự tự tin trên mặt tăng thêm bảy phần. Hắn khẽ gật đầu, bàn tay cầm thước, nhẹ gõ vào mặt bàn, mọi thứ đã chuẩn bị xong. Mọi người lập tức tập trung tinh thần, Vương Dư cũng nằm trong số đó, gương mặt hắn hớn hở, trong lòng có chút tò mò. Trấn nhỏ này tên là thành Quy Long? Cái tên lớn như vậy, triều đình thế mà lại không cai quản sao? Ngài Thành Hoàng trong thành nhỏ này còn có bí mật gì ư? Thước gõ vào mép bàn, sau một tiếng vang nhẹ, người kể chuyện từ từ hé miệng: "Chuyện kể rằng..." Một câu chuyện xưa được tái hiện qua những câu từ êm ái của người kể chuyện, âm thanh trầm bổng du dương, biểu cảm sinh động, chỉ vài câu đã khiến người ta lấy làm ngạc nhiên. Trong đại sảnh yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều tập trung lắng nghe câu chuyện người kể chuyện đang kể. Vương Dư ở bên cạnh chăm chú lắng nghe, cũng nghe rất say sưa. Câu chuyện trong miệng người kể chuyện không dài dòng quanh co, ngược lại rất súc tích rõ ràng. Nhưng lại hơn ở chỗ hấp dẫn và trầm bổng hơn. Thật ra câu chuyện trong miệng người kể chuyện cũng rất đơn giản. Truyền rằng, một trăm năm trước, thành Quy Long chỉ là một ngôi làng nhỏ ven biển. Mặc dù nằm ở nơi giao thông đường biển và đường bộ quan trọng nhưng lại không có khả năng xây dựng bất kỳ công trình thủy lợi nào, đất đai cằn cỗi, sản lượng rất ít, mặc dù chỉ có hơn một trăm hộ dân nhưng cuộc sống lại túng thiếu và khó khăn. Trong làng có một thiếu niên, từ nhỏ đã mất cha mẹ, ăn nhờ trăm nhà lớn lên, nhưng vì hàng xóm cũng nghèo khổ nên thường xuyên ba bữa không đủ ăn. Thiếu niên cũng rất tự lập, từ khi mới mười mấy tuổi đã bắt đầu tự lực cánh sinh. Người này biển đánh cá, xuống đồng cày cấy, tuy còn trẻ nhưng lại chịu khó chịu khổ, nhưng cuộc sống vẫn khó khăn. Cho đến một ngày, thiếu niên đến bờ sông sau làng để câu cá. Thật bất ngờ, hắn câu được một con cá nhỏ toàn thân phủ một lớp vảy màu đỏ vàng. Con cá chỉ to bằng bàn tay, lớp vảy màu đỏ vàng toàn thân như khoác trên mình ngọn lửa rực rỡ. Thiếu niên chưa từng thấy con cá sông nào đẹp như vậy, yêu thích không nỡ giết. Đang do dự không biết có nên thả con cá này về sông hay không thì con cá đó đột nhiên thốt ra tiếng người! Con cá cầu xin thiếu niên, bản thân nó tu luyện nghìn năm, thực sự không dễ dàng, nếu thả nó về sông, sau này nó nhất định sẽ đền đáp hậu hĩnh! Thiếu niên tâm địa lương thiện, vốn đã có ý định thả con cá sông này về sông lớn, giờ lại càng thương xót cho con cá tu luyện gian khổ. Dứt khoát không cần bất cứ đền đáp gì trong miệng con cá, người này thả nó về sông. Nhưng cũng chính từ lúc đó, cuộc sống của người thiếu niên vốn nghèo khó đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất. Đầu tiên là ngôi nhà tranh rách nát của thiếu niên, chỉ sau một đêm nó đã biến thành nhà ngói xanh gạch xanh, tiếp theo là lúa trên đồng trồng một ngày là chín vàng. Trong vại sinh ra trân châu, nồi sắt biến thành vàng! Sự giàu có ngập trời này thiếu chút nữa đã làm mờ đôi mắt thiếu niên. Mặc dù đột nhiên trở nên giàu có nhưng thiếu niên không quên những người hàng xóm đã nuôi nấng mình. Sau khi cuộc sống khá giả, thiếu niên bắt đầu cứu tế những người hàng xóm xung quanh vẫn còn nghèo khó. Và những người hàng xóm cũng thấy được sự thay đổi nghiêng trời lệch đất của thiếu niên. Sau khi nghe kể về cuộc gặp gỗ lạ kỳ của thiếu niên, bọn họ cũng không đỏ mắt, ngược lại còn khuyên thiếu niên phải trân trọng những gì mình có được, đừng quên mình là ai. Thiếu niên cũng ghi nhớ lời dạy của những trưởng bối cao tuổi, hắn lập bài vị cho con cá sông màu đỏ vàng đó, ngày ngày cúng bái, không dám bỏ sót. Cũng từ lúc đó. Có người từng nghe thấy tiếng cá lạ kêu trong nhà thiếu niên, cũng có người tận mắt chứng kiến thiếu niên và một con cá lớn ba trượng cùng nhau nhảy múa trên mây. Mà sau khi giàu có, thiếu niên không quên tích đức làm việc thiện, dùng hết tiền của để sửa chữa cầu đường. Thậm chí, bến tàu thuộc thành Quy Long ngày nay cũng là do thiếu niên đó sửa chữa mà thành! Cho đến một ngày, một vị cao nhân vân du đến đây, thấy thiếu niên cưỡi cá bay lên, bấm ngón tay tính toán, thấy thiếu niên có duyên với mình.