Chương 45: Thành Quy Long (2)

Cao nhân bèn nhận thiếu niên làm đệ tử, từ đó thiếu niên cùng con giao long đó theo vị cao nhân rời khỏi nơi này. Ngày hôm đó, giữa trời đất vang lên tiếng nhạc tiên, không ít người nhìn thấy, thiếu niên cùng con cá lớn đi theo một vị cao nhân, cưỡi rồng bay đi. Mọi người nhìn thiếu niên cưỡi rồng bay đi, cũng mong mỏi một ngày nào đó thiếu niên có thể trở về thăm lại nơi này. Vì vậy thành này được gọi là "Quy Long". Mọi người cũng hy vọng thiếu niên đã vượt vũ môn hóa rồng này một ngày nào đó có thể trở về quê hương thăm quê nhà của mình. Mà thế nhân nhận ân huệ của người thiếu niên thì không bao giờ quên, đúc tượng vàng cho thiếu niên, xây miếu thờ cúng, tôn thiếu niên là ngài Thành Hoàng của thành Quy Long. Cho đến ngày nay, ngôi miếu thờ cổ kính đó vẫn còn ở phía tây thành Quy Long, cả ngày hương khói nghi ngút. Và trên tường còn khắc câu nói năm xưa của thiếu niên: "Người có thiện niệm, trời ắt phù hộ!" Câu nói ấy, cùng với miếu Thành Hoàng này lưu truyền hậu thế, hậu nhân khắc ghi. Cũng từ đó, thành Quy Long vận may xoay chuyển, nhờ có sự hiện diện của bến tàu, tàu buôn qua lại nghỉ ngơi chỉnh đốn mang đến cơ hội kinh doanh và của cải. Dần dần, nơi này trở thành một thành nhỏ phồn hoa nổi tiếng của Phúc Châu! Câu chuyện này tuy ngắn nhưng bằng kỹ thuật kể chuyện điêu luyện của mình, người kể chuyện đã khiến những thực khách có mặt nghe như say như si. Tựa như từng bức tranh hiện ra trước mắt, khiến người ta chìm đắm trong đó. Mà đạo lý giản đơn trong đó cũng là nói cho mọi người biết, trong lòng có thiện niệm thì ắt có được. Và sau khi có được cũng phải vui vẻ làm việc thiện, mới có thể tiến thêm một bước, đạt được mong muốn! Cho đến khi người kể chuyện buông thước gõ, lời nói đột ngột dừng lại, mọi người mới như bừng tỉnh khỏi giấc mơ. Nhưng câu chuyện vẫn còn vang vọng trong đầu, hồi vị vô cùng. Bọn họ nhìn người kể chuyện trước mắt, lập tức phát ra những tiếng hoan hô. Lại có ai ngờ được. Thành Quy Long phồn hoa ngày nay lại có câu chuyện xưa như vậy. Lại có ai ngờ được. Thiếu niên nghèo khó năm xưa sau khi giàu có cũng không quên sơ tâm, thương xót chúng sinh trên đời. Vì xây dựng thủy lợi, bắc cầu làm đường, hắn gần như mất hết gia tài. Tốn mấy chục năm. Cuối cùng cũng biến một làng chài nhỏ như vậy thành thần kỳ, khiến nó trở nên phồn hoa và giàu có. Thành Quy Long ngày nay đã trở thành một đầu mối giao thông đường biển và đường bộ quan trọng. Cuối cùng, thiếu niên theo vị cao nhân phiêu bạt giang hồ, nhất định đã đắc đạo thành tiên, tiêu dao tự tại rồi! Tôn hắn làm ngài Thành Hoàng, thực sự là thành kính, lòng người tụ hội. Mà miếu Thành Hoàng này cũng bảo vệ thành Quy Long mưa thuận gió hòa, thành thái dân an. Vương Dư ngồi trên lầu hai, mặt mày tươi cười vỗ tay khen ngợi. Mặc dù đơn giản nhưng vẫn có thể xem là một câu chuyện hay. Mặc dù là tiểu thuyết thần ma nhưng lại truyền tải một sự hướng dẫn tích cực khuyên người ta hướng thiện. Công tử mặc áo gấm ngồi trong đám đông nghe cũng liên tục gật đầu, càng không tiếc tiền đồng trong ngực, ném từng nắm từng nắm về phía thuyết thư tiên sinh. Sự hào phóng của công tử mặc áo gấm càng đẩy không khí lên cao trào, thuyết thư tiên sinh càng liên tục cúi đầu cảm ơn các vị khách đến nghe truyện. Khoảnh khắc này, cả chủ lẫn khách đều vui vẻ, giữa âm thanh cụng ly, tiếng nói chuyện rôm rả vang lên khắp nơi. Không khí náo nhiệt trong tửu lâu cũng lây sang Vương Dư. Người kể chuyện không từ chối được, lại kể tiếp mấy truyền thuyết thần quỷ của địa phương, khiến những thương gia đến từ khắp nơi này nghe say sưa, thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh cảm thán đầy ngạc nhiên. Vương Dư cũng hơi nghiêng đầu lắng nghe, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, khi ấy mới phát hiện cơn mưa đá ban đầu không biết từ lúc nào đã biến thành tuyết rơi. Những viên đá nhỏ ban đầu nhảy nhót trên những viên ngói xanh, giờ đã biến thành những bông tuyết rơi lất phất. Theo gió mà động, bay bay lả lả, thậm chí trận tuyết này còn có xu hướng càng ngày càng lớn. Trong gió tuyết, thành nhỏ ngược lại nhiều thêm một chút tĩnh lặng, cũng nhiều thêm một chút náo nhiệt. Thành nhỏ này nằm ở Giang Nam, hiếm có tuyết rơi, trận tuyết này ngược lại thu hút người dân trong thành nhỏ vốn đang trú mưa lần lượt ra đường. Trên phố, người đông như mắc cửi, những người bán hàng rong vốn định về nhà thấy có cơ hội làm ăn bèn càng hăng hái rao hàng hơn. Vương Dư nhìn cảnh phố phường dưới lầu, trên mặt mang theo ý cười, bất kể "đạo" ở nơi nào, lần này bản thân xuống núi cũng không sai. Lơ đãng, Vương Dư nhìn về phía xa xa, trong cơn tuyết rơi, ngọn núi phủ đầy khói tím lúc này lại nhiều thêm chút bí ẩn. Lông mày Vương Dư đột nhiên hơi nhíu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một ngọn núi ở xa xa. Hắn phát hiện ra ngọn núi đó có chút kỳ lạ.