Chương 46: Núi Tây có quỷ

Cũng bị gió tuyết bao quanh nhưng gió tuyết xung quanh ngọn núi đó chảy ngược tụ về đỉnh núi như rồng cuộn. Mà tuyết trắng vô tận như bị một bàn tay vô hình nào đó nhào nặn, gió bấc xoáy trên đỉnh núi, tuyết cũng theo gió không ngừng tụ lại. Đột nhiên, một khuôn mặt người kỳ dị được hình thành bởi tuyết xuất hiện trong gió tuyết. Đường nét trên gương mặt vặn béo, há to miệng, tựa như đang than khóc, lại tựa như đang đau khổ, lại giống như đang cười điên cuồng. Trong quỷ dị mang theo sự lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy áp lực, ánh mắt trống rỗng nhìn về hướng thành Quy Long, tựa như khoảnh khắc tiếp theo sẽ nuốt chửng cả thành nhỏ vậy. Vương Dư vừa định quan sát cẩn thận, nhưng khuôn mặt người đó chỉ xuất hiện trong chớp mắt, sau đó lại biến thành những bông tuyết rơi lất phất, bay về bốn phía, tựa như chưa từng xuất hiện vậy. Khuôn mặt người quỷ dị biến mất rất nhanh, thậm chí Vương Dư còn cảm thấy như bản thân đã gặp ảo giác. Chính trong lúc Vương Dư đang ngẩn người, giọng nói của tiểu nhị đã kéo Vương Dư về với thực tại. "Đạo trưởng... Món của ngài đã đủ rồi!" Tiểu nhị vừa bày thức ăn, vừa khẽ gọi Vương Dư đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Vương Dư hoàn hồn, nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn, chỉ vào ngọn núi xa xa xuất hiện khuôn mặt người ngoài cửa sổ, như vô tình hỏi: "Tiểu ca, cho hỏi, ngọn núi đó gọi là núi gì?" Tiểu nhị nhìn theo hướng tay chỉ của Vương Dư, sau đó trả lời: "Đạo trưởng, ngọn núi đó là ngọn núi chính ở phía tây thành Quy Long, không có tên, gọi là núi Tây." "Ồ? Ngọn núi này có gì đặc biệt không?" Vương Dư cầm đũa, giả vờ như vô tình hỏi. Nghe Vương Dư hỏi, tiểu nhị không chút suy nghĩ trả lời: "Đặc biệt? Chỗ đặc biệt của núi Tây đại khái là rau trồng ở đó khá tốt trên núi Tây có có vài nhà nông cung cấp rau xanh cho lâu từ lâu. Kể cũng lạ, đã lâu rồi không thấy những nông dân đó, chưởng quỹ nhà ta còn nói phải tìm người cung ứng rau mới!” Tiểu nhị vừa nói vừa dọn hết thức ăn lên, hơi cúi người với Vương Dư rồi rời khỏi phòng riêng. Vương Dư ăn thức ăn vừa mới dọn lên, ánh mắt lại lần nữa liếc về phía ngọn núi được gọi là núi Tây. Trong gió tuyết, giữa khói mây, dường như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng khuôn mặt người quỷ dị mà Vương Dư nhìn thấy lúc nãy lại khiến trái tim Vương Dư hơi bất an. Sự bất an này không phải vì bản thân, mà giống như cảm thấy bất an thay cho thành nhỏ phồn hoa này. Lúc này, những món ăn ngon trước mắt dường như cũng có phần nhạt nhẽo với Vương Dư. Vội vàng ăn xong, Vương Dư đi đến trước cửa sổ, nhìn ngọn núi Tây xa xa, ánh mắt có chút ngẩn ngơ. "Có nên đi xem một chút không?" Một ý nghĩ nảy lên trong lòng Vương Dư, ý nghĩ này cũng giống như một hạt giống nảy mầm trong lòng hắn. Đột nhiên, Vương Dư thấy có một chim sẻ bay qua trên bầu trời. Vương Dư vẫy tay về phía con chim sẻ, con chim sẻ đó thế mà lại bay về phía Vương Dư, đậu trên mu bàn tay hắn. Quay lại chỗ ngồi, Vương Dư lấy một ít hạt cơm trong bát đổ ra lòng bàn tay, con chim sẻ cũng không chút khách sáo mổ những hạt gạo trong tay Vương Dư. "Ngươi có biết chuyện gì đã xảy ra ở núi Tây không?" Vương Dư khẽ hỏi con chim sẻ. Con chim sẻ đang mổ hạt gạo như thể bị giật mình, bay khỏi mu bàn tay Vương Dư, tiếng chim kêu sợ hãi vang vọng trong phòng riêng. Tiếng chim kêu bình thường, trong tai Vương Dư lại biến thành tiếng người có chút cứng nhắc: "Quỷ! Quỷ! Quỷ!" Nghe con chim sẻ nói đến quỷ, sắc mặt Vương Dư trầm xuống, một lần nữa nhìn về phía núi Tây, ánh mắt đầy vẻ nghiêm trang. Vương Dư từ nhỏ đã có khả năng lắng nghe vạn vật, lần trước gặp con giao long trên biển, Vương Dư đã sử dụng khả năng này thử đàm phán với nó. Con chim sẻ trước mắt nhắc tới quỷ, hẳn đây là nguyên nhân hình thành nên khuôn mặt người đó. Trên thế gian này cũng có cái gọi là quỷ sao? Vương Dư ngẫm nghĩ, hắn bèn đưa con chim sẻ ra ngoài cửa sổ, nhìn con chim sẻ bay vút lên, biến mất trong gió tuyết, lại tiếp tục trầm tư. Nhưng mặc dù Vương Dư có khả năng lắng nghe vạn vật nhưng vạn vật này không phải đều có linh trí cao. Giống như con chim sẻ trước mắt, mặc dù đã nói ra một chữ quỷ nhưng nếu để nó nói rõ ràng thì hơi khó với nó! Con chim sẻ này chỉ là sinh linh bình thường, so với con hắc giao trên biển, linh trí yếu ớt, có thể nói ra một chữ đã là vô cùng khó khăn! Bây giờ mặc dù biết núi Tây có quỷ nhưng chuyện gì đã xảy ra trên núi Tây, Vương Dư vẫn không hay biết. Khuôn mặt quỷ do tuyết tạo thành cứ lởn vởn trong đầu Vương Dư, hắn luôn cảm thấy ngọn núi đó sẽ xảy sinh chuyện gì đó. Không phải Vương Dư thích lo chuyện bao đồng, mà là sư phụ của hắn đã từng không chỉ một lần nói với hắn rằng: "Thời thái bình thì tu đạo trên núi, thời loạn thì đạo sĩ xuống núi. Tu đạo cũng là tu tâm, chứ không phải tu thành đá."