Chương 408: Địa Phương Mới

Ầm ầm! Từng luồng linh lực phóng thích, giống như sóng biển càn quét Thánh Ma giới, ven đường những nơi đi qua, vô số sinh vật quái dị bị diệt, tính cả tinh cầu, đại lục cũng cùng biến mất. Mất đi cường giả cao giai, sinh vật quái dị còn lại bất quá đều chỉ là pháo hôi, đối mặt với Mặc lão là Chứng Đạo Thần Vương, căn bản không có chút sức chống cự nào. Trên thực tế, những sinh vật quái dị này đã không tạo thành uy hiếp gì cho vị diện khác, Mặc lão sở dĩ muốn chém tận giết tuyệt, là bởi vì chủng tộc này thực tế quá nguy hiểm. Đừng nhìn hiện tại bọn hắn chỉ có Thái Hư cảnh, nhưng ai biết có thể ngày nào đó đột nhiên lại biến ra một Hợp Đạo Thần Vương nữa không. Dù sao, trước đó A Khắc Tư cùng Lạc Tát chính là ví dụ. Mấy chục vạn năm trước, Mặc lão quét ngang Thánh Ma giới, nhẹ nhõm đánh bại Lạc Tát, không đâu địch nổi. Mấy chục vạn năm sau, Mặc lão lại ngay cả một chiêu của Lạc Tát cũng không tiếp được. Quan trọng nhất chính là, mấy chục vạn năm này cũng không phải Mặc lão không có cố gắng tu luyện, mà là năng lực thôn phệ của Thánh Ma tộc thực tế quá biến thái. Không nhìn bất cứ thuộc tính, tạp chất, thậm chí chủng loại gì, chỉ cần ăn vào trong bụng, liền có thể luyện hóa thành linh lực của mình, quả thực không thể tưởng tượng. Nếu là đổi thành nhân loại hoặc là yêu thú, chỉ sợ sớm đã đã không chịu nổi năng lượng hỗn loạn, bạo thể mà chết. Bởi vậy có thể thấy được, Thánh Ma tộc khủng bố đến mức nào. Dựa theo thôn phệ kiểu này, dù cho những sinh vật quái dị này chỉ có Thái Hư cảnh, nhưng trong tương lai không xa, vẫn có thể ngóc đầu trở lại, tiếp tục xâm lấn vị diện khác. Cho nên để cho an toàn, nhất định phải trảm thảo trừ căn! Trong nháy mắt hơn nửa ngày trôi qua, Mặc lão phá hủy đi một mảnh đại lục cuối cùng, xác định toàn bộ Thánh Ma giới không còn khí tức sinh mệnh nào, lúc này mới quay người rời đi. Mặc dù lần này thảm bại dưới tay Lạc Tát, khiến Mặc lão bị đả kích. Nhưng ở trong hạo kiếp này, tâm cảnh của hắn cũng sinh ra biến hóa, nhất là sau khi nhìn thấy Tần Giác cùng Lạc Tát chiến đấu, có loại cảm giác thông thoáng sáng sủa. Có lẽ có thể thừa cơ hội này, thử nghiệm đột phá Hợp Đạo Thần Vương! ... ... Ngay khi Mặc lão san bằng Thánh Ma giới, Tần Giác cũng đã phá vỡ kết giới giới vực, chạy về Linh Ương giới: "Chúa Tể cảnh a. . ." Trước khi giết chết Lạc Tát, Tần Giác từng cố ý đọc đến ký ức của đối phương, cũng biết trên Hợp Đạo Thần Vương, còn có một cảnh giới: Chúa Tể! Cái gọi là Chúa Tể, tức Chúa Tể vạn giới, trong lúc giơ tay nhấc chân có thể tuỳ tiện điều khiển bất kỳ một vị diện nào, dù là khởi tử hồi sinh cũng không thành vấn đề. Bất quá trong trí nhớ của Lạc Tát kia chỉ là cảnh giới tồn tại trong truyền thuyết, chưa hề có người đặt chân. Lạc Tát bức thiết muốn cùng hắn chiến đấu, chính là vì có thể thành công thôn phệ hắn, sau đó mượn nhờ lực lượng của hắn, chạm đến Chúa Tể cảnh. "Nói như vậy... Ta hẳn là đạt tới Chúa Tể cảnh rồi" Tần Giác tự lẩm bẩm, như có điều suy nghĩ. Sau khi tiếp xúc với phong ấn, Tần Giác chỉ cảm thấy vạn giới đều trong lòng bàn tay hắn, với lại có thể làm được khởi tử hồi sinh, cơ bản hoàn toàn khớp với Chúa Tể cảnh, khó trách Lạc Tát sẽ nói hắn bước vào trong cảnh giới trong truyền thuyết kia. "Xem ra sau này lại không còn gặp được đối thủ." Thở dài, Tần Giác nội tâm có chút phức tạp. Ai có thể nghĩ tới, hắn cứ không hiểu sao lại trở thành người mạnh nhất vạn giới. May mà trước khi chiến đấu với Lạc Tát, Tần Giác có phong ấn bản thân, xem như miễn cưỡng thế lực ngang nhau, nếu không khẳng định sẽ càng thêm nhàm chán. "Đúng rồi, xém chút quên." Tần Giác vỗ đầu một cái, vội vàng lần nữa thiết hạ phong ấn cho mình, để tránh không cẩn thận lộ khí tức ra ngoài trực tiếp hủy đi giới nội. Làm xong những chuyện này, Tần Giác thả người bay vào Linh Ương giới, đáp xuống sườn đồi. Đáng nhắc tới chính là, Tần Giác lúc rời đi vẫn là đêm khuya, bây giờ lại đã là sáng sớm, ánh nắng xuyên qua vạn dặm xa xa chiếu rọi trên người Tần Giác, mỹ lệ vô cùng. "A, chủ nhân, người đi đâu vậy?" Phát giác được động tĩnh, Thí Đạo từ trong sân đi tới, mặt mũi tràn đầy hiếu kì. "Không có gì, thu thập một. . . Sâu kiến mà thôi." Nghe vậy, Tần Giác ngáp một cái, lười biếng mà nói: "Buồn ngủ quá a, ta ngủ trước." Nói xong, không đợi Thí Đạo tiếp tục truy vấn, trực tiếp nằm bên cạnh lục thạch ngủ. Thí Đạo: "..." Có đôi khi nàng thật hoài nghi, chủ nhân của mình thật là người có thể tuỳ tiện miểu sát Thần Vương cảnh à, Lúc này, Vân Tịch từ bên cạnh bay tới, phảng phất xem thấu suy nghĩ trong lòng của Thí Đạo, thản nhiên nói: "Sư phụ xưa nay đã như vậy, quen liền tốt." Thí Đạo: "..." Một giấc này, Tần Giác vẫn luôn ngủ đến muộn mới mới tỉnh lại, lại ngồi bên cạnh lục thạch một lát, sau đó lấy ra một bình linh tửu, ngửa đầu uống. Uống xong linh tửu, Tần Giác đứng dậy ăn một chút đồ ăn mà Thí Đạo chuẩn bị kỹ càng, vừa muốn lướt linh cơ, đột nhiên nhận được tin tức Hóa Thân truyền đến. Trong tin tức rất đơn giản, Hóa Thân đã cùng Thiên Đế chào hỏi xong, đồng thời ở địa điểm chỉ định kiến tạo được phần lớn cung điện, lầu các, chỉ cần Tần Giác muốn, lúc nào cũng có thể dời qua. Thế là hơi chút trầm ngâm, Tần Giác trực tiếp đưa tay mở ra cánh cửa thông đạo thông đến Thiên cung, dự định đi qua nhìn một chút. Chính như Hóa Thân nói, hắn đã kiến tạo kha khá cung điện, lầu các cùng viện, trải rộng ở giữa núi, linh khí mờ mịt, giống như tiên cảnh. Dù nói thế nào, hiện tại Hóa Thân cũng là Thần Vương thượng vị, muốn làm loại chuyện này, quả thực dễ như trở bàn tay. "Chủ nhân." Thấy Tần Giác đến, Hóa Thân liền vội vàng khom người hành lễ. "Ừm." Tần Giác khẽ gật đầu, lơ lửng giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống kiến trúc phía dưới. "Chủ nhân, những cung điện, lầu các này đều theo phân phó của người mà xây." Hóa Thân kỹ càng giới thiệu nói: "Trên núi bên kia là chủ điện của Huyền Ất Sơn, bên này là chỗ ở của trưởng lão, còn có chỗ luyện võ, phòng tu luyện..." Tóm lại, những thứ bên trong tông môn nên có đều có, với lại so với Huyền Ất Sơn lúc trước trân quý hơn mấy trăm lần. "Rất tốt, ngươi làm không tệ." Tần Giác vỗ bả vai Hóa Thân, lộ ra nụ cười hài lòng, chợt lời nói xoay chuyển, nhíu mày hỏi: "Đúng, ta ở chỗ nào?" Hóa Thân: "..." "Ngươi. . . Sẽ không quên chứ?" Tần Giác khóe mắt run rẩy. "Thật. . . thật xin lỗi, chủ nhân, chuyện này người hình như không có giao cho ta." Hóa Thân cẩn thận từng li từng tí nói. Tần Giác: "..." Khốn kiếp,làm nửa ngày thì ra là quên mất ta! "Khụ khụ, thì ra là vậy a." Tần Giác lúng túng đổi chủ đề: "Ngươi gần đây tu luyện thế nào?" "Đã vững chắc Chân Thần thượng vị, tùy thời có thể đột phá Thần Vương." Hóa Thân nghiêm túc đáp. "Ừm, cố gắng tu luyện, ta trên người ngươi thiết hạ ấn ký, coi như tiến giai Thần Vương, cũng không thể phi thăng Thần giới." Tần Giác ngữ trọng tâm trường nói. "Đa tạ chủ nhân." Thấy không sai biệt lắm, Tần Giác chỉ vào phía dưới núi nói ra: "Cái kia, chỗ ta ở liền định ở đây đi, không cần làm lòe loẹt quá, tùy tiện kiến tạo vài chỗ ở là được." "Vâng!" Hóa Thân nhẹ nhàng thở ra, lập tức bắt đầu động thủ. Chục phút sau, một tòa viện hoa lệ liền hiện ra trước mắt Tần Giác, bên trong có ao nước, có hoa vườn, ngược lại là không khác gì với tòa viện lúc Tần Giác ở Bạch Long kia.