Chương 409: Tuyệt Đối Sẽ Không Nuốt Lời

Thần Vực, Thiên Cung. Giữa rừng núi, hơi nước màu ngà sữa phiêu đãng ở giữa không trung, xen lẫn linh khí nhàn nhạt, hơi có vẻ nóng bỏng. Bịch! Đột nhiên, một hắc ảnh rơi xuống, nháy mắt đánh vỡ bình tĩnh, kích thích tầng tầng gợn sóng, khuếch tán ra ngoài. Lập tức chỉ thấy một cái đầu nhỏ như hột đào từ trong nước duỗi ra, thè lưỡi, lộ ra vẻ mặt đáng yêu vô cùng. "A, thật thoải mái." Vân Tịch duỗi lưng một cái, vui vẻ nói. Nơi xa, Tần Giác ngồi ở mép nước, cạn lời. Đây đã là ngày thứ ba bọn hắn chuyển đến Thiên Cung, đương nhiên, trước mắt chỉ có Tần Giác cùng Vân Tịch, về phần thành viên khác của Huyền Ất Sơn, trừ Bạch Nghiệp cùng cao tầng ra, tạm thời còn đang trong sàng lọc. Mặc dù Tần Giác quyết định đến Thiên Cung, nhưng Bạch Nghiệp cũng không muốn cứ như vậy vứt bỏ chỗ cũ Huyền Ất Sơn, cho nên Tần Giác ở giữa hai bên dựng một thông đạo không gian, có thể tự do xuyên qua, đồng thời hễ là đệ tử Huyền Ất Sơn, nhất định phải trải qua trùng điệp khảo nghiệm mới có tư cách tiếp xúc. Dù sao chuyện này thực sự quá mức kinh thế hãi tục, huống chi, nếu như không sàng chọn, lỡ như sau khi bồi dưỡng đệ tử mạnh lên liền phản bội chạy trốn thì làm sao bây giờ, chẳng phải là lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng? "A, sư phụ, người cũng ở đây à.” Vân Tịch ngẩng đầu, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, tựa hồ vừa chú ý tới Tần Giác. Lời còn chưa dứt, lại là một tiếng vang nhỏ, nhấc lên từng mảnh bọt nước, lần này đúng là Tô Ngạn. Sau khi tu luyện lại từ đầu, Tô Ngạn rõ ràng trở nên ôn hòa rất nhiều, khiến cho người ta một loại cảm giác giống với chị gái nhà bên. Giờ phút này, Tô Ngạn từ trong nước đứng lên, cho dù có mặc áo lót, vẫn như cũ có thể nhìn thấy được dáng người có lồi có lõm, da thịt càng là trắng nõn như ngọc,mê người vô cùng. "A..., tiền bối!" Nhìn thấy Tần Giác, Tô Ngạn đầu tiên là sững sờ, lập tức thét lên. Tần Giác: "..." "Thật xin lỗi, ta. . . Ta không phải cố ý quấy rầy người." Tô Ngạn vội vàng nói xin lỗi, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, nếu không phải lo lắng Tần Giác tức giận, chỉ sợ sớm đã quay người chạy đi. "Không sao." Tần Giác cười khổ: "Không cần phải sợ hãi như vậy, ta cũng sẽ không ăn ngươi." "Vâng." Lời tuy như thế, Tô Ngạn vẫn cẩn thận vô cùng. Loại thái độ hèn mọn này, khiến cho Tần Giác thực tế không biết nên nói cái gì cho phải, trong ấn tượng của hắn, Tô Ngạn trước kia mặc dù đối với hắn rất tôn kính, cũng tuyệt đối không có cẩn thận từng li từng tí như vậy, chẳng lẽ là bởi vì tu vi mất hết? Nhưng mà Tần Giác không biết là, Tô Ngạn kỳ thật cũng không phải là hèn mọn, mà là xấu hổ. Tô Ngạn chưa từng nghĩ tới, mình có một ngày sẽ cùng Tần Giác tắm chung trong một suối nước nóng, mặc dù mục đích của nàng là vì tu luyện, nhưng bây giờ nơi nào còn có tâm tình tu luyện, hận tìm không được một cái lỗ để chui vào. Lại ở trong suối nước nóng ngâm nửa canh giờ, Tần Giác đứng dậy mặc quần áo nói: "Ta còn có việc, đi trước." Nói xong,hắn nhanh chóng biến mất giữa rừng núi. "Tô Ngạn tỷ tỷ, Tô Ngạn tỷ tỷ." Thấy Tô Ngạn thật lâu bất động, Vân Tịch tiến lên lắc lắc hai lần. "A, làm sao vậy?" Tô Ngạn bỗng nhiên bừng tỉnh. "Ngươi đang nghĩ gì đấy, Tô Ngạn tỷ tỷ." Vân Tịch hiếu kì. "Không có. . . Không có gì." Tô Ngạn lắc đầu liên tục, đổi chủ đề: "Tiền bối đâu?" Nghe vậy, Vân Tịch vẻ mặt có chút cổ quái: "Chủ nhân đã đi, tỷ không nghe thấy à." Hô! Tô Ngạn nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ ngực, tự an ủi mình: "Rốt cục có thể tu luyện." Tô Ngạn sở dĩ đến tắm suối nước nóng, chính là vì tu luyện. Cũng không nên xem thường những suối nước nóng này, chính là do linh khí vạn năm ngưng tụ mà thành, vô luận là võ giả Hoàng giai, hay là Thái Hư cảnh, đều có thể ở bên trong tu luyện, đồng thời không có bất cứ tác dụng phụ gì. Đối với Tô Ngạn bây giờ mà nói, quả thực không thua gì thánh địa tu luyện. "Chờ một chút, Tô Ngạn tỷ tỷ, ta có chuyện muốn hỏi tủy." Vân Tịch phất tay ngăn cản Tô Ngạn. "Chuyện gì?" Tô Ngạn hững hờ. "Tỷ có phải thích sư phụ ta hay không?" Vân Tịch thấp giọng hỏi. Ông! Sau một khắc, Vân Tịch liền nhìn thấy đỉnh đầu của Tô Ngạn phun ra một đạo khói trắng, cơ hồ có thể so với hơi nước trong suối nước nóng. "Ta. . . Ta không có." Tô Ngạn thần sắc bối rối, nói năng lộn xộn: "Ta không có." Tựa hồ cảm thấy chưa đủ kiên định, thế là lại lặp lại một lần: "Ta không có!" "..." Dù là Vân Tịch ở phương diện này không có bất kỳ kinh nghiệm nào, cũng có thể nhìn ra Tô Ngạn rõ ràng đang nói láo. "Ha ha, yên tâm đi, Tô Ngạn tỷ tỷ, ta sẽ không nói cho sư phụ." "Thật sao?" Tô Ngạn đại hỉ, nhưng rất nhanh liền ý thức được không đúng. "Ta quả nhiên không có đoán sai.” Vân Tịch giảo hoạt nói. "..." "Ngươi nếu là dám nói cho tiền bối, ta về sau liền không nấu cơm cho ngươi!" Hít một hơi thật sâu, Tô Ngạn uy hiếp nói. Trên thực tế, Tô Ngạn nội tâm cũng rất xoắn xuýt, nàng muốn để Tần Giác biết, lại lo lắng Tần Giác sau khi biết sẽ thất vọng, dứt khoát lựa chọn trốn tránh như này. "Hừ, Tô Ngạn tỷ tỷ coi ta là người nào, ta đã đáp ứng với Tô Ngạn tỷ tỷ, liền tuyệt đối sẽ không nuốt lời!" Nghe không có cơm ăn, Vân Tịch lập tức lời thề son sắt nói. "Ha ha ha, ta tin tưởng ngươi." Vuốt vuốt đầu Vân Tịch, Tô Ngạn cười nói. ... Đêm đó, bầu trời óng ánh, giống như tơ lụa treo ở chân trời, khiến người nhịn không được nhìn lên. Ánh trăng chiếu xuống, phủ lên viện một tấm lụa mỏng. Tần Giác ngồi ở trên tảng đá, một mình uống linh tửu, không biết đang suy nghĩ gì. Không sai, Tần Giác ngồi đợi bên lục thạch. Hô! Gió nhẹ thổi qua, Vân Tịch rơi lên trên vai Tần Giác. "Sư phụ." "Hửm?" "Ta có chuyện muốn nói với người." Vân Tịch ra vẻ thần bí. "Chuyện gì?" Tần Giác thuận miệng hỏi thăm. "Một bình linh tửu." Vân Tịch vươn tay. Tần Giác: "..." Khá lắm, thế mà cùng cò kè mặc cả với sư phụ. Tần Giác lười nhiều lời, thế là lấy ra một bình linh tửu đưa cho Vân Tịch. "Đa tạ sư phụ." Vân Tịch mở ra linh tửu, cảm thán nói: "Thơm quá." "Nói đi, chuyện gì?" Tần Giác trợn mắt. Vân Tịch đầu tiên là nhấp một hớp linh tửu, sau đó đảo mắt một vòng, sau khi xác định xung quanh không ai, mới hạ giọng nói: "Tô Ngạn tỷ tỷ thích người!" Tần Giác sững sờ: "Ngươi xác định?" "Đương nhiên!" Vân Tịch vỗ vỗ ngực, chắc chắn nói: "Ta chính tai nghe từ miệng Tô Ngạn tỷ tỷ nói!" "Bất quá... Sư phụ, người tuyệt đối không được nói là ta cho người biết." "Vì cái gì?” Tần Giác kinh ngạc. "Ai nha, không nói thì không nói." Vân Tịch ôm lấy Tần Giác, điên cuồng nũng nịu. "Được rồi." Tần Giác gật đầu đồng ý. Hôm sau, sáng sớm. Ánh sáng xua tan đêm đen, giáng lâm đại địa. Tô Ngạn giống như ngày thường tỉnh lại, nhìn gương đồng hơi chỉnh lý một chút, đẩy cửa đi ra ngoài. Bởi vì còn chưa bước vào Địa giai, cho nên Tô Ngạn mỗi ngày nhất định phải ăn cơm, đi ngủ giống như người bình thường, mới có thể duy trì cơ năng thân thể. Ngay tại lúc Tô Ngạn chuẩn bị tiếp tục đi suối nước nóng tu luyện, Tần Giác bỗng nhiên từ bên cạnh đi tới. "Tiền. . . Tiền bối." Chỉ một thoáng, gương mặt xinh đẹp của Tô Ngạn đỏ bừng, vội vàng cúi đầu xuống. "Buổi sáng tốt lành." Tần Giác lên tiếng chào hỏi. "Buổi sáng tốt lành." Tô Ngạn rất khẩn trương, không rõ Tần Giác vì sao lại lúc này đến tìm nàng. "Vân Tịch nói cho ta biết rồi." Tần Giác thản nhiên nói. Tô Ngạn: "? ? ?"