Chương 419: Long Tiểu Vũ Nghi Hoặc

Nghiêm túc suy nghĩ mà nói, Thiên Đế xác thực được Long Tiểu Vũ xem như sư phụ, nếu như không phải có truyền thừa của Thiên Đế, Long Tiểu Vũ tuyệt không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy bước vào Thái Hư đệ bát cảnh, đồng thời vượt xa cường giả cùng giai. Mặc dù Thiên Đế bây giờ tái tạo nhục thân, nhưng cũng không khác là mấy so với lúc ở trên Phong Thần đài, cho nên Long Tiểu Vũ một chút liền nhận ra được. Với lại cho dù Long Tiểu Vũ toàn thân bao phủ ở bên trong hắc bào, lại hoàn toàn tránh không khỏi thăm dò của Thiên Đế. "Ngươi sao lại xuất hiện ở đây?" Thiên Đế kinh ngạc, đối với Long Tiểu Vũ gọi mình là sư phụ cũng không bài xích. "Ta nghe nói Thiên Cung xuất thế, cho nên muốn đến nhìn xem là thật hay không." Long Tiểu Vũ không giấu diếm chút nào. "Thì ra là thế." Thiên Đế như có điều suy nghĩ, đưa mắt nhìn lại, quả nhiên thấy bên ngoài Thần vực ẩn giấu rất nhiều võ giả đến từ các thế lực khác nhau, đang dần dần rút lui. Không cần nghĩ cũng biết, khẳng định mục đích đến đây giống với Long Tiểu Vũ, bất quá bởi vì không có khí tức công pháp riêng biệt của Thiên Đế, cho nên không cách nào xuyên qua kết giới, tiến vào Thần vực. Đáng nhắc tới chính là, so với Vân Tịch, Thiên Đế lúc trước kỳ thật xem trọng Long Tiểu Vũ hơn, dù sao Long Tiểu Vũ chính là Thần thú bạch long, lại có được huyết mạch cực kì tinh thuần, trọng yếu nhất chính là, mấy chục vạn năm trước, Bạch Long tộc là thế lực từng thuộc về Thiên Cung. Bởi vậy, Thiên Đế trực tiếp truyền công pháp tự mình tu luyện cho Long Tiểu Vũ. Nhưng mà mấy tháng đi qua, Long Tiểu Vũ mang cho Thiên Đế kinh hỉ, còn vượt xa cả Vân Tịch. "Cái kia. . . Ta có thể tham quan Thiên Cung một chút không?" Thấy Thiên Đế trầm mặc không nói, Long Tiểu Vũ cẩn thận từng li từng tí hỏi. "Đương nhiên có thể." Thiên Đế khẽ gật đầu: "Đúng rồi, nơi này còn có một người quen. . . .Bạn" Do dự thật lâu, Thiên Đế cuối cùng lựa chọn dùng từ 'bạn' để hình dung. "Bạn?" Long Tiểu Vũ sững sờ, nàng không nhớ rõ mình trừ Thiên Đế ra, còn quen biết cường giả Thiên Cung khác. Dưới sự dẫn dắt của Thiên Đế, Long Tiểu Vũ rất nhanh liền hiểu, người bạn kia là ai. "Tiền bối? Người cũng ở nơi đây?" Long Tiểu Vũ đại hỉ, lập tức vui vẻ xông đi lên, bộ dáng kia, tựa hồ hận không thể trực tiếp ôm lấy đối phương. Trừ Tần Giác, còn có thể là ai? "Đã lâu không gặp." Tần Giác để bầu rượu xuống, phất tay chào hỏi. "Đã lâu không gặp." Cưỡng chế nội tâm kích động, Long Tiểu Vũ phất tay bỏ đi hắc bào, lộ ra dung mạo cùng dáng người tuyệt mỹ bên trong. "Ừm? Chủ nhân, nàng là ai?" Lúc này, Thí Đạo từ bên cạnh đi tới, nhìn Long Tiểu Vũ từ trên xuống dưới, hơi có vẻ nghi hoặc. "Nàng tên Long Tiểu Vũ, là một người bạn của ta, thần nữ Bạch Long tộc." Tần Giác giới thiệu nói: "Đây là ách... Thần khí Thí Đạo." "Thí Đạo?" Long Tiểu Vũ bỗng nhiên mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi mà nói: "Ngươi chính là thần kiếm Thí Đạo trong truyền thuyết có thể bổ ra thời không kia sao?" Bởi vì Thần khí ở giới nội cực kì thưa thớt, đại bộ phận đều là từ giữa thiên địa sinh ra, cho nên rất dễ phân biệt. Chỉ là Thí Đạo sao cũng không nghĩ tới, mấy chục vạn năm trôi qua, lại còn có người biết nàng. Trên thực tế, Long Tiểu Vũ cũng là bởi vì thích đọc cổ tịch tư liệu, cộng thêm lịch sử Bạch Long tộc lâu đời, chưa hề xuất hiện qua đứt gãy, mới may mắn nhìn thấy ghi chép về Thí Đạo ở khối ngọc giản nào đó. "Không sai, là ta." Thí Đạo chắp hai tay ra sau, ngạo nghễ nói: "Nghĩ không ra mấy chục vạn năm trôi qua, còn có người có thể nhận ra ta." Chờ đã! Bạch Long tộc? Thí Đạo giật mình, nếu như người này là thần nữ Bạch Long tộc, cũng không ngoài ý muốn gì. Sau đó, Long Tiểu Vũ đi theo Thiên Đế thăm quan toàn bộ Thần vực, thẳng đến mặt trời lặn phía tây, màn đêm buông xuống, mới quay trở lại ngọn núi Tần Giác ở. Không sai, trải qua suy tư, Long Tiểu Vũ cuối cùng quyết định tạm thời ở đây nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại đi. Với điều này, Tần Giác tự nhiên sẽ không cự tuyệt, thế là Long Tiểu Vũ cứ như vậy ở lại. Một bên khác, Thiên Đế không khỏi có chút buồn bực, hai đồ đệ của mình tựa hồ càng thích Tần Giác hơn, quả thực khiến cho người ta rất thương tâm. "Tiền bối, ngươi đang làm gì?" Hắc ám như sương mù bao phủ lại toàn bộ Thần vực, giữa rừng núi mơ hồ có huỳnh quang hiện lên, nối liền không dứt, hình thành các loại đồ án, mỹ lệ vô cùng. Long Tiểu Vũ chậm rãi ngồi xuống, cách Tần Giác chỉ có nửa mét. Thấy thế, Tần Giác đứng dậy tựa ở trên tảng đá, thản nhiên nói: "Ngắm phong cảnh." Long Tiểu Vũ: "..." Chẳng biết tại sao, Tần Giác trong đầu đột nhiên hiện ra rất nhiều trí nhớ của kiếp trước, cùng một ca khúc, để trong lòng hắn có chút phức tạp. Nói đến, hắn đã thật lâu không có hát. Nghĩ tới đây, Tần Giác ngửa đầu nhấp một ngụm linh tửu, thấp giọng hát nói: "Ta ngồi ở trước giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, hồi ức đầy trời." "Sinh mệnh là ảo giác hoa lệ, thời gian là cướp, trộm đi hết thảy." "..." "Có một loại vĩnh viễn, vĩnh viễn không thay đổi như vậy hay không." "Mỹ lệ đã ôm qua đều không còn vỡ vụn." "Để hiểm trở tuế nguyệt không thể ở giương oai." "Để sinh ly cùng tử biệt đều xa xôi..." "..." "..." Đến lúc cuối cùng một câu ca từ rơi xuống, Tần Giác hai con ngươi khép hờ, phảng phất đưa thân vào Địa Cầu, cảm xúc cực kì bình tĩnh. Kiếp trước, hắn chỉ là người làm công bình thường, nhận vô số mỉa mai, không cách nào làm ra bất cứ phản kháng gì. Một thế này, hắn không hiểu thấu có được lực lượng mạnh không gì sánh nổi, vô địch thiên hạ, không còn ai có thể đối vênh mặt hất hàm sai khiến hắn, tương phản mảnh liệt như thế, quả thực không thể tưởng tượng. Có đôi khi, Tần Giác thật hoài nghi, chính mình có phải đang nằm mơ không. Đương nhiên, kia là ba năm đầu khi mới xuyên qua đến Linh Ương giới. "Nghe thật hay a!" Long Tiểu Vũ nhịn không được tán thưởng, cho dù bên trong rất nhiều từ ngữ nàng đều không rõ có ý gì. Nghe vậy, Tần Giác cười khổ, với thân phận của Long Tiểu Vũ, chỉ sợ trong mười vạn năm cũng sẽ không hiểu được hàm nghĩa của bài hát này. Vứt bỏ những ý nghĩ loạn thất bát tao này, Tần Giác mở to mắt, ánh trăng như mặt hồ phản chiếu trong con mắt, bạch y tung bay, giống như tiên nhân. Kỳ thật sau lần kia cùng Long Trẫm, Tần Giác liền triệt để buông xuống chấp niệm đối với Địa Cầu, chỉ là ngẫu nhiên nhớ tới, vẫn sẽ nhịn không được cảm khái, nhất là kết hợp với bài hát vừa rồi kia, rất thương hải tang điền, cảnh còn người mất. Phát hiện được bầu không khí không đúng, Long Tiểu Vũ rất thức thời không có tiếp tục nhiều lời, mặc dù nàng vẫn thuộc về thế hệ trẻ tuổi, nhưng lại đã sống mấy ngàn tuổi, không phải loại ngớ ngẩn cái gì cũng không biết. "Sư phụ, sư phụ, Tô Ngạn tỷ tỷ xuất quan á!" Đột nhiên, Vân Tịch từ trên trời giáng xuống, rơi lên trên vai Tần Giác, hưng phấn kêu lên. Sau một giây, chú ý tới Long Tiểu Vũ ở bên cạnh, Vân Tịch khuôn mặt nhỏ khẽ biến, thanh âm im bặt, vội vàng tránh sau lưng Tần Giác. Bởi vì Vân Tịch chính là linh thực hoá hình, mà Long Tiểu Vũ thuộc về Bạch Long tộc, với tất cả sinh linh dị tộc đẳng cấp thấp hơn mình đều có uy áp tự nhiên, cho nên Vân Tịch từ trước đến nay có hơi sợ hãi Long Tiểu Vũ. Cho dù sau khi thu được truyền thừa Thiên Đế, Vân Tịch đã không bị uy áp của Long Tiểu Vũ ảnh hưởng, nhưng vẫn không muốn tùy tiện tới gần. Thấy thế, Long Tiểu Vũ có chút xấu hổ, đành phải tận lực thu liễm khí tức, để cho mình nhìn qua ôn hòa một chút. Bất quá... Tô Ngạn là ai? Ngay khi Long Tiểu Vũ cảm thấy hiếu kì, một nữ tử tuyệt mỹ từ đằng xa đi tới, kinh diễm vô cùng. Trong nháy mắt khi Long Tiểu Vũ nhìn thấy nữ tử tuyệt mỹ, nữ tử tuyệt mỹ cũng vô ý thức nhìn về phía bên này, bốn mắt nhìn nhau, đều là có thể nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương.