Chương 420: Vẫn Luôn Như Thế

"Sư huynh, vị này là..." Nữ tử tuyệt mỹ không phải người khác, chính là mới vừa rồi xuất quan Tô Ngạn. Lần này bế quan, Tô Ngạn dù không có trực tiếp tấn thăng Thiên giai, nhưng cũng bước vào Địa giai hậu kỳ, cách đỉnh phong còn lại nửa bước, tin tưởng không bao lâu liền có thể xung kích Thiên giai. Đương nhiên, sở dĩ nhanh như vậy, trừ Tô Ngạn thuộc về trùng tu, không có bất kỳ bình cảnh ra, trọng yếu nhất chính là hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề linh khí cùng tài nguyên tu luyện. Phải biết, lúc ở Phong Lôi tông, Tô Ngạn lúc bắt đầu cũng không phải là Thánh nữ, mà là trải qua tầng tầng tuyển chọn, cùng nhiều năm quan sát, cuối cùng mới lên làm Thánh nữ. Trước đó, cơ hồ cùng đệ tử khác không khác gì, mỗi tháng đều chỉ có tài nguyên tu luyện cố định. Huống chi, Tô Ngạn khi đó cùng Tô Ngạn bây giờ, vô luận là tầm mắt hay là thiên phú tu luyện, đều có thể xưng khác biệt to "Nàng là bạn của ta, Long Tiểu Vũ." Tần Giác vẻ mặt hơi có vẻ xấu hổ, đối với hai người giới thiệu nói: "Tô Ngạn, nữ nhân của ta." Nữ nhân? Nghe vậy, Long Tiểu Vũ sững sờ, lập tức đôi mắt đẹp trừng trừng, như gặp phải trọng kích! "Ngươi không sao chứ?" Phát hiện được Long Tiểu Vũ khác thường, Tần Giác hỏi thăm. "Không có việc gì, không có việc gì." Long Tiểu Vũ nháy mắt bừng tỉnh, lắc đầu liên tục: "Chúc mừng tiền bối." Long Tiểu Vũ sao cũng không nghĩ tới, ngắn ngủi mấy tháng không gặp, Tần Giác lại có nữ nhân, may mà nàng là cường giả Thái Hư đệ bát cảnh, ngạnh sinh khống chế lại tâm tình của mình, mới không có thất thố. "Thì ra là bạn của sư huynh a, chào." Tô Ngạn lễ phép lên tiếng chào hỏi. "Chào." Long Tiểu Vũ miễn cưỡng nở ra một nụ cười, đáp. "Cái kia. . . Ta còn có việc,ta đi trước." Vứt xuống câu nói này, Long Tiểu Vũ nhanh chóng đứng dậy, chuẩn bị rời đi. "Ngươi không phải nói muốn ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm sao?" Tần Giác nghi hoặc. "Bởi vì ta đột nhiên nhớ tới còn có chuyện quan trọng, cho nên. . . Bất quá về sau có thời gian, ta sẽ lại đến bái phỏng tiền bối." Long Tiểu Vũ thấp giọng nói. "Tốt a." Tần Giác bất đắc dĩ. Cứ như vậy, Long Tiểu Vũ phóng lên tận trời, nháy mắt biến mất ở chân trời. Đưa mắt nhìn Long Tiểu Vũ đi xa, Tô Ngạn đôi mắt nhẹ liếc, trầm lặng nói: "Ai, lại một cô gái bị huynh làm tổn thương tâm hồn." "Ây... Có ý gì?" Tần Giác kinh ngạc. Lập tức dường như nghĩ rõ ràng cái gì, khó có thể tin há to mồm: "Chẳng lẽ..." "Nếu không thì sao?" Tô Ngạn mỉm cười. "..." Tần Giác vẫn luôn biết chuyện Lạc Vi Vi thích hắn, nhưng lại không biết ngay cả Long Tiểu Vũ cũng cảm thấy hứng thú với hắn, theo lý thuyết, thời gian hắn cùng Long Tiểu Vũ tiếp xúc cũng không lâu, thậm chí rất ít trò chuyện, chẳng lẽ cũng bởi vì hắn đẹp trai sao? Tất cả mọi người là người tu luyện, có cần nông cạn như vậy không! Không đợi Tần Giác nghĩ rõ ràng, Tô Ngạn bỗng nhiên thuận thế tựa lên vai Tần Giác, đổi chủ đề: "Đêm nay ánh trăng thật xinh đẹp." Trong bầu trời đêm, ánh trắng như là khay ngọc treo ở chân trời, tản ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, thần bí mà ưu nhã. "Đúng vậy a." Tần Giác nhẹ gật đầu. "Nếu có thể vẫn luôn yên tĩnh như này thì tốt." Tô Ngạn thở dài. "Vậy liền luôn như vậy đi." Tần Giác kiên định nói. "Ừm." Trên thực tế, còn có một câu Tô Ngạn không nói. Thế giới này chuyện hạnh phúc nhất, không ai qua được người ngươi thích cũng thích ngươi. Tô Ngạn rất may mắn, Tần Giác lựa chọn người kia là nàng. "..." ... Rời khỏi Thần vực, Long Tiểu Vũ hít một hơi thật sâu, trong đầu đột nhiên hiện ra bài hát vừa rồi của Tần Giác: "Năm bảy tuổi kia, bắt lấy con ve, là có thể bắt lấy mùa hè." "Mười bảy tuổi năm đó, hôn qua mặt của hắn, liền cho rằng có thể cùng hắn vĩnh viễn." "..." Mặc dù rất nhiều ca từ Long Tiểu Vũ vẫn không rõ có ý gì, cũng đã có thể cảm nhận được loại cảm giác bi thương kia. "Thần nữ điện hạ, người rốt cục cũng ra!" Lúc này, bốn cường giả Bạch Long tộc từ đằng xa bay tới, nhao nhao nhẹ XutKedIKjẛ thở ra. Thấy Long Tiểu Vũ đi vào lâu như vậy cũng không có động tĩnh, dọa đến bọn hắn còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, nếu Long Tiểu Vũ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bốn người bọn họ đều phải bị phạt, thậm chí bị xoá bỏ. Bình phục tâm tình, Long Tiểu Vũ nói: "Chúng ta trở về đi." "Vâng!" "..." … Từng sứ giả đến đây điều tra, tin tức Thiên Cung xuất thế rốt cục cũng được xác định, chỉ một thoáng, tất cả thế lực đều lựa chọn co vào, sợ không cẩn thận xúc phạm đến Thiên Cung. Nhất là Bạch Long tộc cùng Võ Thần điện, hai trong tam đại thế lực đỉnh phong, bọn hắn năm gần đây vì tranh đoạt tài nguyên tu luyện xảy ra chiến tranh nhiều lần, phạm vi lãnh thổ cực kì rộng lớn, cho dù trước đó co vào một lần, vẫn không thể khinh thường. Về phần Ma tộc từ trước đến nay thần bí, sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, hận không thể núp ở trong không gian do mình mỡ ra vĩnh viễn không ra. Mà ngoại giới là một hệ liệt phản ứng, Thiên Đế cũng không cảm kích, chính một bên chuyên tâm dạy dỗ Vân Tịch, một bên chữa trị tàn hồn Chân Thần. Trong bất tri bất giác, hai tháng đi qua, được sự giúp đỡ của Tần Giác, tất cả tàn hồn Chân Thần không chỉ có hoàn toàn khôi phục, đồng thời thành công tái tạo nhục thân, ngay cả tu vi cũng cùng khi còn sống tương xứng. Cùng lúc đó, cao tầng hạch tâm của Huyền Ất Sơn đều đi tới Thần vực, tiến hành bế quan tu luyện, chỉ Mặt khác, Tô Ngạn đã tấn thăng Thiên giai, tốc độ tu luyện dần dần thả chậm xuống. Dù sao, dục tốc bất đạt. Ngắn ngủi trong vòng nửa năm liên tục nhảy vọt bốn cảnh giới, là thời điểm nên thư giãn một tí, nếu không rất dễ dàng hăng quá hoá dở. Thế là tiếp một đoạn thời gian, Tô Ngạn cơ hồ mỗi ngày cùng Tần Giác dính vào nhau. "Ha ha, tối hôm qua ngủ lúc nào." Mơ mơ màng màng mở to mắt, Tần Giác phát hiện bên chân chất đầy bầu rượu rỗng, vừa mới chuẩn bị đứng dậy, mới chú ý tới Tô Ngạn lại nằm sấp ở trên người hắn. Tần Giác vỗ đầu một cái. Tối hôm qua Tô Ngạn làm rất nhiều mỹ thực cùng hắn ăn, sau đó lại cùng nhau uống rượu, kết quả Tô Ngạn uống chưa được mấy chén liền say ngã, nằm ở bên cạnh ngủ, sao hiện tại chạy đến trên người hắn rồi? Nghĩ tới đây, Tần Giác tiếp tục nằm xuống , mặc cho Tô Ngạn nằm sấp ở trên người hắn ngủ, thẳng đến sao đầy trời, mặt trời lặn phía tây. Dưới tình huống bình thường, võ giả Thiên giai đã không cần ăn cơm đi ngủ, nhưng Tô Ngạn uống chính là linh tửu trăm năm, với tu vi trước mắt của nàng, dù cho vận chuyển linh lực cũng rất khó hóa giải, nếu không cũng sẽ không lâu như vậy mới tỉnh lại. May mà linh tửu chính là dùng thiên tài địa bảo làm ra, không chỉ sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì cho thân thể, còn tăng cường tu vi, cho nên Tô Ngạn tỉnh lại thoải mái vô cùng. Khi Tô Ngạn mở to mắt, ngay lập tức nhìn thấy chính là gương mặt của Tần Giác, mày kiếm mắt sáng, mặt như quang ngọc, có thể xưng ba trăm sáu mươi độ không góc chết. Dù là Tô Ngạn đã quen thuộc với gương mặt này, vẫn nhịn không được gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, vội vàng né tránh ánh mắt. "Tỉnh rồi?" Tần Giác cười nói. "Ừm." Tô Ngạn vội vàng từ trên thân Tần Giác đứng lên, động tác cẩn thận từng li từng tí. "Ha ha ha, rất lâu không nhìn thấy ngươi xấu hổ như vậy." Tần Giác trêu ghẹo nói. "..."