Chương 5: Thăm dò
Vô Địch Từ Khi Ta Bắt Đầu Nhìn Thấy Thanh Máu Của BOSS
06:10 - 27/04/2024
Bảy máu??
Ta chỉ có bảy máu thôi á? Còn là đầy máu nữa á hả?
Khá quá nhỉ?
“Chà? Tỉnh rồi đấy à?”
Có người chú ý tới Phương Vũ đã tỉnh lại.
“Điêu Đức Nhất, ngươi còn định giả chết nữa hả?”
Chát!
Một người đàn ông với khuôn mặt đầy râu, trên đỉnh đầu hiện hai chữ ‘Vương Nhị’ tát mạnh vào khuôn mặt Phương Vũ.
Cảm giác đau rát lập tức làm hắn ngạc nhiên.
Má nó!
Độ mô phỏng thực tế này!
Động tác và nét mặt của NPC này!
Tuyệt!
Chắc chắn trò chơi này sẽ hot!
Chắc chắn sẽ cực hot cho mà xem!
Cùng lúc đó, trên đỉnh đầu hắn hiện lên một con số.
-1.
Gì đây, cái gì thế này?
Ngươi nói với ta là cảm giác đau này chỉ mất một máu thôi ấy hả?
Nghĩ lại thì, nhân vật của hắn cũng chỉ có tổng cộng bảy máu, một cái tát làm giảm một phần bảy máu, đau một chút hình như cũng hợp lý nhỉ?
Nhưng lát nữa chắc chắn mình phải điều chỉnh lại cảm giác đau mới được.
Phương Vũ thấp giọng nói: “Hệ thống, mở giao diện cài đặt ra.”
Nhưng… Lại không có bất cứ phản ứng nào.
Phương Vũ sững sờ.
Phương Nhị bên cạnh lại dùng một tay xách hắn từ trên mặt bàn lên.
“Tiểu tử, ngươi đang nói thầm cái gì đấy, có ý kiến với cha Vương của ngươi đúng không?”
Rầm.
Phương Vũ bị quẳng xuống dưới mặt đất.
-0.5.
Còn rơi được cả 0.5 máu nữa à??
Phương Vũ ngây dại, sau khi dời tầm mắt, hắn nhìn thấy một cái tay.
Một cái tay bị gãy.
“Ôi má ơi!?”
Phương Vũ vội vàng chống tay đứng dậy, hai tay lập tức dính chất lỏng màu đỏ sền sệt.
Hắn lại nhìn xung quanh, trong căn phòng không rộng hiện lên bảy, tám thanh máu, bên trong còn có một người hiện ‘Lý An: 2/10’.
Hắn nhìn kỹ hơn, rõ ràng là người này bị gãy tay và đang hấp hối.
Những người khác cũng đều chỉ còn thừa khoảng ba, bốn máu nằm trên mặt đất kêu rên.
Phương Vũ ngạc nhiên đến nỗi ngây người.
Mẹ nó, chuyện này là thế nào? Hiện trường giết người à?
“Có gì mà phải ngạc nhiên như vậy?”
Vương Nhị đi tới trước mặt Lý An, nắm tóc đối phương rồi ngửa đầu hắn lên.
“Ta hỏi lại lần nữa, tiền đâu?”
“Tiền… Tiền ở, bên dưới viên gạch đó… Cầu… Cầu…”
Bộp!
Vương Nhị đập đầu Lý An xuống mặt đất!
-1!
Một con số khổng lồ trực tiếp bắn ra.
Lý An hôn mê tại chỗ, thỉnh thoảng trên đỉnh đầu còn hiện lên ‘-0.1’ ‘-0.1’.
Người này sắp chết rồi đó!
Nhưng Vương Nhị không quan tâm, hắn đào viên gạch ra, quả nhiên bên dưới cất giấu một túi bạc, hắn ước lượng thử, bên trong có không ít bạc.
Khuôn mặt Vương Nhị lộ ra ý cười, nhưng xung quanh lại có người hét lên.
“Vương Nhị! Ngươi không thể cầm số tiền này được! Đó là tiền chưởng quầy để lại cho phu nhân chữa bệnh! Không có số tiền đó, chắc chắn phu nhân sẽ chết mất!”
“Vương ca, cầm số tiền đó khác gì giết người đâu? Dù ngươi bán mạng cho sòng bạc cũng phải chừa lại chút lương tâm chứ!”
“Đúng vậy đúng vậy! Chưởng quầy cũng không phải là người nợ mà không trả tiền, các ngươi tới đây vừa đánh vừa phá, chẳng lẽ trong mắt các ngươi không còn vương pháp nữa à!”
Nghe những lời nói xung quanh, Vương Nhị lạnh lùng cười.
“Thiếu nợ thì phải trả tiền, đây là chuyện không có gì phải bàn cãi! Lão tử không quan tâm chưởng quầy nhà ngươi nợ số tiền đó thế nào, lúc nên trả tiền lại không thấy tiền, đó chính là vấn đề của hắn! Còn nữa, các ngươi là cái quái gì? Một ngày cũng chỉ kiếm được mười văn tiền, các ngươi liều mạng làm gì?”
Hắn nói rồi nhìn về phía Phương Vũ.
“Điêu Đức Nhất, đi tới đó đánh hắn!”
“Hả? Ta á?”
“Không ngươi thì ai? Ngươi không đánh hắn, ta sẽ đánh ngươi! Đánh tới khi tay chân ngươi gãy mới thôi! Đừng quên là ngươi đang bán mạng cho chúng ta! Nếu ngươi không làm việc, ngày mai ta sẽ bắt nhị tỷ của ngươi tới hẻm Yên Liễu bán thân!”
Lúc này, Triệu Thiên đứng bên cạnh cũng cười.
“Lúc trả nợ thì diễn tỷ đệ tình thâm, hóa ra tất cả đều là giả. Ngay cả dũng khí đánh người cũng không có, còn nói gì mà bằng lòng chịu khổ vì nàng?”