Chương 6: Thăm dò
Vô Địch Từ Khi Ta Bắt Đầu Nhìn Thấy Thanh Máu Của BOSS
06:11 - 27/04/2024
Này này, người đừng có mà đứng bên cạnh châm chọc mỉa mai nhé! Đó đâu phải là ta diễn, nhân vật gánh áp lực giúp tỷ tỷ của mình liên quan gì đến ta hả, ta đã làm được gì đâu?
Hơn nữa, Điêu Đức Nhất là Điêu Đức Nhất, ta là ta, có thể giống nhau được chắc?
Cơ mà…
Phương Vũ bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng, hắn yên lặng đi tới trước mặt người đó.
‘Bành Tây: 4/9.’
Dưới ánh mắt hung tợn của Bành Tây, Phương Vũ giơ nắm tay lên đấm vào ngực hắn nhưng không dùng quá nhiều sức.
-0.1.
Phương Vũ: …
Bành Tây: ?
Cú đấm nhẹ nhàng làm Bành Tây không có chút phản ứng gì, hắn cúi đầu sững sờ nhìn nắm đấm của Phương Vũ.
Vương Nhị phía sau lập tức nổi giận.
“Làm gì thế hả! Đánh người cũng không có sức! Chưa ăn cơm à? Dùng sức cho lão tử!”
Ba tên tay sai khác thì cười to rồi đấm mấy tên tiểu nhị trong tiệm thuốc.
-1.
-1.
-1.
Sát thương nhao nhao bắn ra trên cơ thể những tiểu nhị khác.
“Điêu Đức Nhất, nhìn cho kỹ xem nắm đấm nên được sử dụng như thế nào!”
“Đánh người còn không có sức, ngươi còn làm được gì nữa không?”
“Chân! Không đấm được thì dùng chân đạp! Đánh mạnh vào! Nếu ngươi không đánh người khác thì ngươi sẽ phải bị chúng ta đánh!”
Quả nhiên là vậy!
Phương Vũ đã hiểu.
Chắc chắn đây là hướng dẫn tân thủ mà hệ thống sắp xếp.
Bọn họ sẽ dạy hắn cách chiến đấu, có điều cọc gỗ và nội dung cốt truyện làm người ta cảm thấy hơi khó chịu.
Nhưng không sao, đều là NPC cả mà.
Phương Vũ nắm chặt tay rồi dùng toàn lực đấm!
Bốp!
Đấm trúng sống mũi của tiểu nhị.
-1.
Sát thương bắn ra.
“Chà! Đấm không tệ!”
“Được đó! Cú đấm này đã nhận được sự tán thành của ta!”
Đám người Vương Nhị lớn tiếng khen hay.
Phương Vũ cũng tìm được cảm giác, hắn lại tung cú đấm, khi con số -1 xuất hiện, lượng máu của người đó đã chỉ còn lại 1.9/9.
Nhìn “cọc gỗ” đã ngất xỉu, hắn nghĩ thêm hai, ba cú đấm nữa hẳn là có thể đánh chết người này.
Nhưng hắn lại hơi do dự, muốn hắn đánh chết NPC sống động như vậy làm hắn cảm thấy hơi là lạ, giống như thật sự đánh chết người sống vậy, có hơi không xuống tay được.
Hắn lại liếc nhìn xung quanh, khá lắm, đám người Vương Nhị đều khắc chế, chỉ đánh người tới khi còn một, hai máu là dừng tay, không có ai đánh chết người thật.
May mà mình thông minh biết quan sát, nếu không ngốc nghếch đánh chết người thì không chừng sẽ xảy ra chuyện gì ấy chứ.
Hắn đang nghĩ ngợi thì cửa hiệu thuốc bỗng nhiên bị đẩy ra, một nữ tử xinh đẹp với vẻ mặt tiều tụy, trên người mặc áo xanh rơi vào trong tầm mắt của mọi người.
‘Trần Kỳ Lan: 1/3.’
Hay, lần đầu tiên nhìn thấy nhân vật có giới hạn máu cao nhất chỉ có ba, yếu đuối thật.
Nhìn thấy tình trạng thảm thiết của người trong hiệu thuốc, khuôn mặt của Trần Kỳ Lan khựng lại, sợ hãi tới nỗi khuôn mặt không còn một giọt máu, nét mặt tràn đầy hoảng sợ, đứng tại chỗ rít gào.
“A a a a !!”
Khuôn mặt của các tiểu nhị trong tiệm thuốc cũng thay đổi.
“Phu nhân!”
“Phu nhân, ngươi quay về phòng đi!”
Phu nhân? Chẳng phải là phu nhân của chưởng quầy à?
Phu nhân chưởng quầy muốn chạy trốn, nhưng sao Vương Nhị có thể để nàng đi được?
Lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân này, ánh mắt của Vương Nhị đã trở nên giống như con hổ muốn ăn thịt người, khuôn mặt tràn đầy ham muốn!
Hắn nhanh chóng bước tới bắt lấy nữ nhân muốn xoay người chạy trốn.
-0.5.
Bàn tay to để lại vết hằn trên cánh tay của nữ nhân, hắn đè nàng xuống bàn.
“Các huynh đêm, hôm nay đúng là có lộc rồi. Ta tới trước, lát nữa tới lượt các ngươi, Điêu Đức Nhất cũng có phần.”
Phương Vũ: ???
Chăm sóc ta như vậy cơ à?
Phương Vũ nghĩ, nếu hắn bỏ lại áp lực về đạo đức, chẳng phải hắn sẽ làm mưa làm gió, ác đến bay lên ở chỗ này à?
Mẹ nó vậy thì quá tệ, ta không muốn làm một kẻ tồi tệ đâu.