Chương 9: Ngươi đáng chết!
Vô Địch Từ Khi Ta Bắt Đầu Nhìn Thấy Thanh Máu Của BOSS
06:12 - 27/04/2024
Ôi thôi xong!!
Quả nhiên người này có vấn đề!!
Phương Vũ đâu dám dừng lại, hắn gần như không cần suy nghĩ đã lập tức quay đầu chạy!
Cánh cửa vốn ở ngay trước mặt, Phương Vũ chạy lấy đà nhảy xa một cái đã lập tức ra khỏi cửa.
Ngay lúc này, phía sau bỗng nhiên vang lên một tiếng như tiếng gầm của dã thú.
Phương Vũ còn chưa kịp phản ứng có chuyện gì xảy ra thì…
Vèo!
Một cái đầu người nhuốm máu đã bay qua bên cạnh hắn.
‘Triệu Thiên: 0/0.’
Đó là… Đầu của Triệu Thiên.
Trên khuôn mặt ấy vẫn còn hiện lên vẻ ngạc nhiên xen lẫn hoảng sợ.
Trong chớp mắt này, đôi mắt Phương Vũ co lại, trái tim đập thình thịch.
Hai chân chạm xuống mặt đất, hắn quay đầu lại nhìn, lập tức không khỏi hít khí lạnh.
Chỉ thấy trong phòng khách đã có bảy, tám thanh máu cạn sạch.
Thân thể của Du Mộc, người vốn đang đè tay chân của thiếu niên áo trắng bị đặt trên chiếc bàn giữa phòng, nội tạng và ruột chảy đầy bàn, mặt đất và vách tường toàn là máu tươi.
Mà thiếu niên áo trắng đó đang đạp lên trên đầu Vương Nhị, miệng cắn cổ của phu nhân chưởng quầy. Dường như hắn cảm giác được ánh mắt có người đang nhìn mình, bèn ngoẹo đầu lại nhìn về phía Phương Vũ đang đứng ngoài cửa.
Khoé miệng hắn cong lên, rõ ràng là một cái nhếch mép tiêu chuẩn!
Rắc!
Chớp mắt tiếp theo, thiếu niên áo trắng đã cắn đứt cổ phu nhân, máu tươi phun đầy mặt hắn.
“Cứu, cứu…”
Giọng nói run rẩy của Vương Nhị vừa vang lên…
Rầm!!
Đầu của Vương Nhị lập tức bị thiếu niên áo trắng giẫm nát.
-111!
Con số sát thương khoa trương xuất hiện trên thanh máu của Vương Nhị trực tiếp làm thanh máu của hắn biến mất, càng làm Phương Vũ đứng ngoài cửa nhìn thấy lạnh cả sống lưng.
Phương Vũ nào dám dừng lại nửa giây, hắn gần như là lập tức xoay người chạy đi.
“Má ơi cứu con!! Cứu với! Giết người rồi! Giết người rồi!!”
Phương Vũ vừa chạy vừa gào khàn cả giọng.
Cũng may bên ngoài tiệm thuốc là đường cái, trên đường phố có người nhưng không nhiều.
Phương Vũ không dám dừng lại thêm nửa giây, hắn vừa chạy vừa hét, nhưng điều kỳ lạ là thiếu niên áo trắng bên trong hiệu thuốc lại không đuổi theo giết hắn.
Phương Vũ chợt nhớ tới, vừa rồi thiếu niên áo trắng đã giết mẹ diệt Vương Nhị và mấy thanh máu cạn sạch đó, hắn lập tức hiểu ra.
Thiếu niên áo trắng muốn giết người diệt khẩu!
Không một ai trong tiệm thuốc có thể sống sót cả!
Bây giờ thiếu niên đó vẫn đang giết chết người sống trong tiệm thuốc!
Nhưng vì sao? Vì sao hắn lại làm vậy? Hắn muốn che giấu điều gì?
Phương Vũ đang suy nghĩ thì bỗng nhiên có một bóng người vèo một tiếng chạy ngang qua rồi dùng giọng còn to hơn cả giọng của hắn hét lên.
“Giết người rồi!! Điêu Đức Nhất giết người rồi! Điêu Đức Nhất giết người rồi!!!”
What?!
Cái gì thế này?
Kẻ ác tố cáo trước à??
Hắn nhìn, mẹ nó chính là thiếu niên áo trắng thiếu mất hai cánh tay, cả người toàn là máu đấy!
Má nó! Ngươi đừng có mà vu oan cho ta! Ta là người tốt!!
“Mọi người ơi! Mọi người ơi!! Lý Bạch Cổ giết người rồi!!”
“Giết người rồi!! Điêu Đức Nhất giết người rồi! Điêu Đức Nhất giết người rồi!!!”
Ngươi làm cái quái gì thế hả!!
Phương Vũ nóng vội đến nỗi muốn phát điên.
Thiếu niên gãy hai tay, cả người toàn là máu chạy về phía trước hét to hắn giết người, mẹ nó ai nhìn thấy cũng tưởng là mình đang đuổi giết hắn!
Biến thái! Trò chơi này quá biến thái!
Giết người xong còn vu oan? Ngươi dứt khoát chém chết ta luôn đi cho xong!
Không!
Hay là thiếu niên áo trắng này không dám giết mình?
Giả sử là hắn không dám giết ta trước mặt mọi người, hành động này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ con hàng này có bí mật! Hắn cũng sợ hãi lực lượng nào đó!
Không chạy nữa!
Ta phải quay về hiện trường gây án!
Chỉ cần ta có thể chứng minh sự trong sạch của mình, không phải chắc chắn thứ này sẽ phải chết à?