Chương 8: Quái vật
Vô Địch Từ Khi Ta Bắt Đầu Nhìn Thấy Thanh Máu Của BOSS
06:12 - 27/04/2024
Phương Vũ lùi lại một bước theo bản năng, hắn đá vào thứ gì đó nhưng hắn không quan tâm mà trực tiếp hô.
“Các ngươi, các ngươi thì biết gì chứ, bây giờ hắn đang chịu nhục, tiếp theo sẽ lập tức biến thân! Ngươi nhìn đi, miệng hắn nhếch lên rồi kìa! Miệng hắn đang nhếch lên kìa!!”
Quả nhiên, đôi mắt Lý Bạch Cổ nhìn chằm chằm Phương Vũ, khoé miệng đang cong lên, nhưng lại lập tức bị ba người Triệu Thiên nâng cằm lên.
“Nhếch miệng?”
Chát!
Một bàn tay vung tới.
-0.1!
“Dám nhếch miệng à?”
Chát!
-0.1!
“Ta tát cho miệng ngươi sưng lên, để xem ngươi còn nhếch miệng thế nào được nữa!”
Chát chát chát chát chát chát!
-0.1!
-0.1!
-0.1!
-0.1!
Yếu đuối bất lực, yếu đuối bất lực!!
Phương Vũ gào lên ở trong lòng.
“Triệu ca đánh hay lắm! Mấy cái tát này mạnh mẽ có lực, run run rung động!”
“Còn giả heo ăn thịt hổ, với cái thân hình nhỏ bé này, không cần Thiên ca, ta cũng có thể đánh được mười người!”
Hai tên bên cạnh còn phụ hoạ theo!
Thôi xong đời rồi!
Không cứu được, tất cả mọi người trong căn phòng này đều hết thuốc chữa rồi!
Phương Vũ xoay người muốn chạy trốn, hắn cúi đầu nhìn, lại phát hiện trên mặt đất có một thanh kiếm dài.
Bây giờ, hắn mới nhớ tới đây hẳn là thứ vừa rồi thiếu niên áo trắng làm rơi.
Bèn thuận tay nhặt lên…
“Điêu Đức Nhất, ném thanh kiếm đó qua đây! Lão tử muốn chém tay chân của hắn xuống, xem hắn còn giả heo ăn thịt hổ như thế nào nữa!”
Động tác của Phương Vũ lập tức dừng lại.
Hình như… Thế cũng được nhỉ?
Hắn liếc nhìn thiếu niên áo trắng, trong toàn bộ quá trình bị đánh, đối phương vẫn luôn không phản kháng, không chừng thật sự chỉ là máu trâu bẩm sinh thì sao?
Dù sao cũng là trò chơi mới nên Phương Vũ không biết thanh máu của trò chơi này là cơ chế gì.
Nếu thật sự chỉ có thanh máu dày thì hình như cũng không có gì phải sợ đúng không? Đặc biệt là sau khi chém hai tay của thiếu niên xuống, vậy càng không có tính uy hiếp hơn.
Phương Vũ đang định ném kiếm qua thì sau lưng đột nhiên đau nhói. Hắn bị người ta đạp lảo đảo ngã xuống đất, thanh kiếm cũng tuột khỏi tay rơi xuống bên cạnh rồi bị người ta nhặt lên.
-0.5!
“Các ngươi xong chưa! Ta còn đang chuẩn bị làm việc đây, các ngươi lằng nhà lằng nhằng làm lão tử đau cả đầu!”
Phương Vũ nhìn về phía người đó, rõ ràng là Vương Nhị đang cởi trần. Trên cánh tay Vương Nhị có mấy dấu răng, thanh máu cũng giảm xuống không phẩy mấy, không biết có chuyện gì xảy ra. Thậm chí hắn còn chưa cởi quần, khuôn mặt tràn đầy lửa giận hùng hùng hổ hổ nhanh chóng đi về phía thiếu niên áo trắng.
“Nữ nhân đê tiện, nghe rõ đây, bây giờ lão tử sẽ lập tức chặt hai tay của con trai ngươi, chờ ta quay lại, người vẫn muốn liều chết phản kháng thì ta sẽ chặt đầu của hắn xuống!”
Xem ra bên phía Vương Nhị cũng không thuận lợi.
Hắn đi tới trước mặt thiếu niên áo trắng, sai hai người đè thiếu niên áo trắng xuống rồi định chém.
Phương Vũ lập tức nhìn thấy.
Thay đổi! Ánh mắt của thiếu niên áo trắng đã thay đổi! Hắn sắp…
Xoẹt!
Ánh kiếm loé lên, cánh tay của thiếu niên áo trắng lập tức bị chém đứt.
Máu tươi phun đầy người Triệu Thiên đứng bên cạnh, hắn còn biến thái khẽ liếm môi.
-100!
Con số đỏ tươi xuất hiện trực tiếp làm Phương Vũ ngây người.
Chém, chém tay xuống thật rồi à?
Hoá ra tên đó thật sự chỉ có vẻ ngoài hào nhoáng mà thôi!
Phù! Làm ta sợ bóng sợ gió!
Phương Vũ yên tâm, Vương Nhị đã vung kiếm chém nốt cánh tay còn lại của thiếu niên áo trắng xuống.
-100!
Nói được thì làm được, Vương Nhị đúng là nam nhân đích thực!
Hắn lại nhìn về phía phu nhân, nàng đã quỳ xuống mặt đất gào khóc cầu xin, mà đôi mắt của thiếu niên áo trắng lại đỏ lên phát ra tiếng gào giận dữ…
Không đúng!
Sao ánh mắt của hắn cứ nhìn về phía ta vậy?
Trong lòng Phương Vũ vang lên tiếng lộp bộp, không hiểu sao hắn vẫn cảm thấy không đúng ở đâu đó.
Mẹ nó, Vương Nhị mới là người chặt tay ngươi, ngươi liều mạng nhìn chằm chằm ta là thế nào hả? Chỉ bởi vì ta nói ngươi giả heo ăn thịt hổ thôi à?
Phương Vũ càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, từ sau khi mình nói câu giả heo ăn thịt hổ, biểu hiện của thiếu niên mặc áo trắng này đã cực kỳ không bình thường rồi!
Trong lòng nảy ra một ý tưởng, Phương Vũ yên lặng đi về phía cánh cửa.
Không ngờ hành động này lập tức kích thích thiếu niên áo trắng, hắn lập tức hét lên.
“Ngươi không được phép đi!!”