Chương 124: "Thetis" Ra Khơi (6)

Bắt Đầu Từ Boardgame

04:44 - 19/02/2024

Cố Cảnh Thịnh ở trong phòng ngủ ước chừng năm phút, trong khoảng thời gian này, Đồng Vĩnh Phương đứng ở cửa quan sát, không che dấu ý định thăm dò và giám sát của mình. Lúc cô đi ra, Đồng Vĩnh Phương cười hỏi: “Mỹ nữ có phát hiện được gì không?” Cố Cảnh Thịnh không giấu giếm trả lời: “Két sắt trong phòng là loại mã khoá, hiện đã bị khoá chặt, từng bị ai đó di chuyển —— nó lẽ ra phải nằm dựa vào bức tường phía đối diện giường —— Hơn nữa còn có dấu vết keo dán bên hông của chiếc két. Góc bên trái cửa có một lỗ tròn nhỏ bằng ngón tay út.” Việc phát hiện ra lỗ tròn và keo dán có thể là do cô gái này cẩn trọng và thị lực tốt, nhưng Đỗng Vĩnh Phương không thể nhận ra việc chiếc két sắt đã từng bị di chuyển. Có lẽ Cố Cảnh Thịnh nhận ra sự nghi ngờ của đối phương, cô nói thêm: "Trên thảm có những nếp hằn do vật gì đó ép xuống. Về kích thước, nó khá giống với hình dáng của đáy két." Liên Tuệ Tuệ suy nghĩ một lúc, bối rối hỏi: "Tại sao phải di chuyển két sắt chứ?" Cố Cảnh Thịnh cởi găng tay, thản nhiên nói: “Để đánh lừa chúng ta là hiện trường vụ án ở bên ngoài phòng khách đấy.” Đồng Vĩnh Phương, Hạ Vân Lâm, Liên Tuệ Tuệ: "???" Ngoại trừ cô gái mặc váy đen và Hạ Hiểu Vân, vẻ mặt của ba người còn lại đều tỏ ra sững sờ. Khi bị phát hiện, cửa phòng "000000" đã mở, trên hành lang còn lưu lại những vệt máu kéo dài. Dù nhìn từ bất kỳ góc độ nào, thì tình huống đều là: "nạn nhân" vừa mở cửa để ra ngoài liền bị tập kích, sau khi ngã xuống, anh ta bị kéo trở lại phòng khách rồi bị đóng đinh lên tường. Cố Cảnh Thịnh mỉm cười, đơn giản nhắc nhở: “Nếu không hiểu, mọi người có thể thử quan sát giày và tất của vị tiên sinh này, nếp nhăn trên tất anh ta rõ, nó tập trung ở phần gót chân và lòng bàn chân." Liên Tuệ Tuệ khoảng ba mươi lăm tuổi, vẻ mặt khá buồn bã, giữa hai lông mày có vết hằn sâu, cô ta liếc nhìn Cố Cảnh Thịnh rồi nói: “Không biết anh ta có bạn đồng hành nào trong phó bản này không.” Cố Cảnh Thịnh suy nghĩ rồi tự mình đưa ra suy đoán: "Chắc là không đâu. Thời điểm tôi phát hiện bản thân đang ở một mình một phòng, tôi không trì hoãn lâu mà ngay lập tức ra ngoài tìm người. Còn anh chàng này thì chọn nhàn nhã nằm trên giường để nghỉ ngơi, hẳn là một mình vào đây." Liên Tuệ Tuệ không nói gì, cũng không biết là đồng ý hay phản đối, trầm mặc một lát, ngập ngừng muốn nói lại thôi: “Sau khi tiến vào phó bản, có ai từng nhận được quy tắc trò chơi chưa?” Câu hỏi này khiến cho phần lớn người chơi có mặt ở đây đều hiện lên vẻ u ám. Hạ Vân Lâm: “Tôi chưa nhận được.” Cố Cảnh Thịnh: “Tôi cũng vậy.” Hạ Hiểu Vân: "Giống nhau." Đồng Vĩnh Phương: "Cả tôi nữa." Sau khi mọi người nói xong, cô gái váy đen cũng gật đầu nói “ừm” với giọng điệu trung lập. Cố Cảnh Thịnh cụp mắt xuống, dùng tay phải chống cằm, dựa vào tường, không biết đang suy nghĩ gì, một lúc sau, cô gọi Hạ Hiểu Vân rồi tạm biệt với những người khác: "Cứ ngồi đây mãi cũng không thể nhìn ra cái gì, chúng tôi đi trước đây.” Đồng Vĩnh Phương ho khan hai tiếng, tự hỏi có phải mình vừa bị câu "không thể nhìn ra cái gì” làm cho nghẹn họng không. Anh ta chủ động tỏ ý thân thiện với những đồng bạn tiềm năng tạm thời: "Nếu mấy cô phải đi tìm người thì có thể thử tìm vận may ở sảnh tầng 1 xem, tôi thấy có nhiều người chơi đang tụ tập ở đó trước đấy rồi.” Hạ Vân Lâm vội vàng bật dậy từ trên ghế sô pha: “Nếu các cô định đi thì tôi cũng muốn tới đó để gặp đồng đội của mình.” Cố Cảnh Thịnh trầm mặc một lát, đè xuống tranh cãi, cũng không định nhắc nhở Hạ Vân Lâm, việc tìm đồng đội không cần thiết phải công khai báo cáo, cũng không cần xin ý kiến của người khác. Kết quả cuối cùng là mọi người đều rời khỏi căn phòng xảy ra án mạng, Cố Cảnh Thịnh bình tĩnh cất thẻ khoá cửa vào túi trước khi rời đi, suy nghĩ một chút, cô kéo tay Hạ Hiểu Vân: “Hay chúng ta cứ tìm thứ gì đó chặn ở cửa để mọi người có thể vào được phòng?” Thấy đội trưởng nhà mình hỏi khá chân thành, Hạ Hiểu Vân nhanh chóng đưa ra phản hồi, cô nhìn chung quanh, hơi cau mày, hạ giọng: "Nhưng dùng cái gì mới thích hợp để chặn cửa bây giờ?" Cố Cảnh Thịnh dừng một chút, sau đó xoay người đi vào phòng, nói: "Chỉ cần lấy một ít bông trên thảm hoặc chăn ra để chặn là được." Hạ Hiểu Vân đồng ý. Những người khác đều đã rời khỏi phòng lúc này, Hạ Hiểu Vân nhìn Cố Cảnh Thịnh như một cơn gió trở về phòng ngủ, rồi lại nhanh chóng đi ra, trên tay cầm một mảnh vải, sau đó dùng sức mạnh cuộn nó thành một quả bóng nhỏ rồi bịt chặt ổ khóa lại. Hạ Hiểu Vân khoanh hai tay, đứng lặng lẽ chờ trước cửa, nếu vừa rồi Cố Cảnh Thịnh không kéo cô lại, thì cô đã định xé một tờ giấy từ cuốn sổ trong ba lô, rồi gấp lại thành một miếng nhỏ giống với Cố Cảnh Thịnh —— Dựa trên sự hiểu biết lẫn nhau của cả hai người, Cố Cảnh Thịnh hỏi câu này không phải muốn cô bày tỏ quan điểm của mình về việc chặn cửa, mà cô ấy chỉ đơn giản muốn đổi chủ đề để sau đó có thể thuận lý thành chương trở về phòng ngủ lấy đồ. Động tác của Cố Cảnh Thịnh rất nhanh, không kịp để người khác có thời gian nghi ngờ hay phản ứng, sau khi đi ra, cô liền sóng vai cùng Hạ Hiểu Vân đi xuống cầu thang, quay trở lại tầng một.