Chương 128: "Thetis" Ra Khơi (10)

Bắt Đầu Từ Boardgame

04:46 - 19/02/2024

Lưu Ký duỗi người, chậm rãi nói: "Mặc dù quy tắc của trò chơi không bắt buộc người chơi thông thường phải giết người chơi đặc biệt, nhưng tỷ lệ sống sót của phe đối phương càng cao, thì rủi ro chúng ta phải đối mặt cũng càng cao, tốt hơn hết là cần đoàn kết làm một.” Vương Sâm Bồi bất ngờ mở miệng, giọng khàn khàn: "Cô gái nhỏ vừa mới nói có người trên tàu xảy ra chuyện, kẻ hèn này muốn hỏi một chút, ngoài cô ra thì còn có ai biết chuyện này không?" Lòng trắng trong mắt của anh ta có rất nhiều tia máu đỏ ngầu, bọng mắt phía dưới trũng sâu, thoạt nhìn giống như một kẻ tu tiên lâu ngày thiếu ngủ. Cố Cảnh Thịnh còn chưa kịp trả lời, Liên Tuệ Tuệ đang dùng khăn tay thấm dầu trên trán đã nói trước: "Ngoài em gái này ra, tôi cũng nhìn thấy thi thể trên lầu." Cô ấy không còn trẻ nữa nhưng giọng điệu lại rất dịu dàng, mang theo một chút phương ngữ Cô Tô. Hạ Vân Lâm rụt rè giơ tay lên nói: “Tôi, tôi cũng nhìn thấy.” Sắc mặt Vương Sâm Bồi càng trở nên khó coi hơn. Lưu Ký vội vàng nói: “Mọi người đừng nản chí, hiện tại chúng ta đã biết quy tắc, chỉ cần cẩn thận thì sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa. Người chơi nam ngồi cùng bàn với em gái váy đen đột nhiên cười lớn, vung tay ném chiếc nĩa vào đĩa sứ đựng súp còn thừa rồi nói: “Nếu không có gì bất ngờ thì người chết ở tầng trên chắc chắn là 'hành khách thông thường', và còn có 1, 2, 3...16 người sống sót trong danh sách, nghĩa là ở đây có ít nhất một 'hành khách đặc biệt'." Anh ta vừa dứt lời, cả đại sảnh bỗng trở nên im lặng. Mặc dù hầu hết người chơi đều hoảng sợ trong giây lát, nhưng phản ứng của Cố Cảnh Thịnh tuyệt đối chỉ chiếm số ít, cô chọc vào cánh tay của Thương Mân Nga rồi hỏi: "Thế bây giờ anh đã thấy thú vị chưa?" Mặt Thương Mân Nga tràn ngập hắc tuyến, tuy là một người chơi có kinh nghiệm, nhưng không may là anh chưa bao giờ chọn đi con đường trí tuệ nên chỉ có thể lắc đầu tiếc nuối với Cố Cảnh Thịnh. Người sau cũng không nản lòng, nhún vai đứng dậy quay về bàn của mình, trước khi rời đi còn hỏi riêng một câu: "S...khụ, Lý Cao Thạc tiên sinh, số phòng của anh là bao nhiêu?" Thương Mân Nga vô thức trả lời: "Ở tầng ba, phòng 251800. Sao cô lại hỏi vậy?" Cố Cảnh Thịnh không trả lời mà chỉ cười cười vỗ vai đối phương, sau đó xua tay đi đến bên cạnh đồng đội. Khóe miệng Thương Mân Nga không khỏi co giật, luôn cảm thấy có gì đó không ổn: “Cô gái này, còn cả cô gái tóc đen dài ngồi đằng kia chính là hai cô gái mà lúc trước em đã nhắc đến với anh đấy, không nghĩ tới hai người đó lại là đồng đội.” Lâm Kỳ Sâm nhớ lại những lời tự miêu tả của đồng đội, suy nghĩ rồi nói: "Cả hai đều là người khá thông minh đấy hả?" Thương Mân Nga: "Ừm..." Thông minh thì thông minh, nhưng dùng từ “đều” để miêu tả luôn khiến anh có cảm giác không ổn —— Thương Mân Nga tự hỏi một lúc, cảm thấy chắc chắn là vấn đề về phong cách, hành vi của hai cô gái này có thể nói là khác biệt đến mức trải dài từ cực Nam đi thẳng qua xích đạo rồi đến cực Bắc. Cố Cảnh Thịnh không biết trao đổi cùng Hạ Hiểu Vân điều gì, sau đó cả hai dẫn theo người chơi nam đi tới chỗ người máy đang đứng gần cửa ra vào đại sảnh. Trên tay con Robot cầm một cuốn sổ ghi chép có kích thước 15cmx20cm, trong đó ghi lại lịch sử hành khách ra vào đại sảnh, nếu đây không phải là một phó bản trung cấp của [Boardgame Vui Vẻ], thì trông không khác gì một cuốn sổ theo dõi hành khách lên xuống trên con tàu bình thường. Kiểu chữ trên cuốn sổ có cùng kích thước chữ tiêu chuẩn, thoạt nhìn vô cùng gọn gàng, từng dòng từng chữ rõ ràng: "Hành khách Lý Nhất Dương tiên sinh vào sảnh tự phục vụ 15:47:59" "Hành khách Trịnh Vinh Bách tiên sinh vào sảnh tự phục vụ 15:49:03" "Hành khách Vương Cảnh Phi tiên sinh vào sảnh tự phục vụ 15:52:09" "Hành khách Đỗ Chí Hiên vào sảnh tự phục vụ 15:54:21" "......" "Hành khách 072300 rời sảnh tự phục vụ lúc 15:54:31" "Hảnh khách 072315 rời sảnh tự phục vụ lúc 15:55:33" "......" "Hành khách W Quân vào sảnh tự phục vụ 16:02:31" "......" "Hành khách cô Diệp Xán Xán vào sảnh tự phục vụ 16:48:01" "Hành khách cô Tạ Quân vào sảnh tự phục vụ 16:48:12" "......" "Diệp Xán Xán", "Tạ Quân" và "W Quân" lần lượt là những biệt danh được ba người họ sử dụng trong phó bản, Cố Cảnh Thịnh cảm thấy rất thú vị —— cái tên "Diệp Xán Xán" được cô đặt tạm thời trước khi vào đại sảnh, vì vậy trong phó bản lần này, biệt danh của người chơi sẽ được quyết định dựa trên lần tự giới thiệu cuối cùng trước khi bước vào đại sảnh sao? Vì để kiểm tra suy đoán này, Cố Cảnh Thịnh trước tiên nghiêm túc giới thiệu lại tên của mình với hai đồng đội: "Tên hiện tại của tôi là 'Diệp Bất Xán'." Sau đó cô lập tức quẹt thẻ và rời khỏi đại sảnh. Gần như cùng lúc đó, dòng chữ cuối cùng của sổ ghi chú xuất hiện: "Hành khách cô Diệp Xán Xán rời sảnh tự phục vụ lúc 17:12:08" Hạ Hiểu Vân khẽ lắc đầu với đội trưởng, sau đó phát biểu kết luận của mình: "Thứ nhất, tên sau khi được xác nhận sẽ không thể sửa đổi; thứ hai, hồ sơ ra vào của đại sảnh sẽ tự động xuất hiện, không cần người máy phải viết hoặc nhập."