Chương 129: "Thetis" Ra Khơi (11)

Bắt Đầu Từ Boardgame

04:46 - 19/02/2024

Hành động của bọn họ không khỏi hấp dẫn sự chú ý từ những người chơi khác, mỗi cửa ra vào đều có một cuốn sổ ghi chép, có thể xem nhưng không thể lấy đi, Đồng Vĩnh Phương liếc nhìn hai lần, lộ ra vẻ khó hiểu: “Có một số ghi chép chỉ nói số phòng, đợi chút… sao bên trong lại có người tên bắt đầu bằng chữ cái thế?” Vệ Gia Thời không muốn trả lời câu hỏi của đối phương, điều chỉnh ánh mắt sang trạng thái lên án "Mấy chị đều đổi tên mà không nói với em", đầu tiên cậu nhìn sang "Tạ Quân" Hạ Hiểu Vân, sau đó lại nhìn sang "Diệp Xán Xán" Cố Cảnh Thịnh, để hai người bạn đồng hành có thể hoàn toàn cảm nhận được sự oán giận hiện tại của mình. Cố Cảnh Thịnh ho khan hai tiếng, bình tĩnh nói: "W Quân đây là muốn tưởng nhớ người bạn nhỏ có tên tiếng anh Wilder." Vệ Gia Thời, Đồng Vĩnh Phương: "......" Tuy rằng cả hai đều im lặng, nhưng người trước hiển nhiên càng không nói nên lời, Vệ Gia Thời ngẩng đầu nhìn bầu trời, cảm thấy đầu óc mình như thiếu mất một ký ức rất quan trọng —— vậy ra tên tiếng Anh của cậu là Wilder? Tại sao cậu lại không hề biết nhỉ?! Đồng Vĩnh Phương cười haha, theo Cố Cảnh Thịnh đi xuống nói: “Xem ra cậu em này rất thích dùng tên nước ngoài.” Cố Cảnh Thịnh nghiêm túc lại đúng lý nói: "Chủ yếu là thông qua việc trải nghiệm đầy đủ văn hóa của đất nước khác trong cuộc sống, hơn nữa còn có thể nâng cao động lực học tiếng Anh của mình." "......" Nếu Vệ Gia Thời không hiểu rõ bản thân, thì cậu đã gần như tin vào những lời nói linh tinh của đội trưởng rồi, bây giờ cậu vẫn chưa chắc động lực học tiếng Anh của mình có được tăng lên hay chưa, nhưng lại hoàn toàn hiểu rõ về khả năng nói xạo của đội trưởng nhà mình, không chỉ có trình độ kỹ năng chuyên nghiệp mà còn đi kèm với các buff như "mặt không biến sắc" hay "mở miệng tức thì". Đồng Vĩnh Phương thử một lần, nhưng vẫn cảm thấy việc gọi "Wilder" khá kì cục, liền đưa ra ý kiến với Cố Cảnh Thịnh, đối phương cũng rất dễ nói chuyện: "Anh cũng có thể gọi cậu ấy là Wilder, hoặc Will tiên sinh." Là sinh viên chuyên ngành tiếng Anh, Vệ Gia Thời có lời muốn nói: “Thật ra, tôi nghĩ dịch sang Wilder sẽ thích hợp hơn… Ừm, không sao, anh có thể gọi tôi là Will tiên sinh.” Cố Cảnh Thịnh quay đầu nhìn chăm chú cậu bạn nhỏ nhà mình, cười nói: "Anh nhìn xem, tôi nói không sai chứ?" Đồng Vĩnh Phương: "......" Trên cuốn sổ ghi chép, nhờ sự nỗ lực của mọi người mà hầu hết thông tin về hành khách đã được đối ứng với từng người chơi. ngoài Hạ Vân Lâm và những người chơi mà Cố Cảnh Thịnh đã biết từ trước, tên của những người khác cũng lần lượt hiện ra, như em gái váy đen tên là Giản Hoàn Gia, còn bạn đồng hành của cô ấy là Võ Nghệ Thạch, chính là dũng sĩ duy nhất cho đến nay dám nếm thử đồ ăn ở quầy buffet. Về phần Trịnh Vinh Bách, Vương Cảnh Phi, "072300", "072315" và cả Đỗ Trí Hiên, bọn họ hiện giờ đều không có mặt trong đại sảnh. Cố Cảnh Thịnh suy nghĩ một chút, hỏi người mày đang đứng ở cửa ra vào: "Dữ liệu '072300' là thế nào vậy?" Trước sự ngạc nhiên của những người xem, con robot vốn chỉ đứng đó và giữ cuốn sổ ghi chép, lại bất ngờ phát ra âm thanh, đưa ra câu trả lời chính xác cho vấn đề của Cố Cảnh Thịnh: "Hành khách có thể tự do chọn một trong hai 'tên' hoặc 'số phòng' để đăng ký ra vào sảnh tự phục vụ. Trong đó 'số phòng' và 'tên' là duy nhất và không thể chuyển giao hoặc sửa đổi trong suốt cuộc hành trình." Ánh mắt Cố Cảnh Thịnh khẽ động —— nếu những gì người máy nói là đúng thì cho dù cô có giữ thẻ phòng "000000" thì cũng không thể thay thế danh tính của đối phương trong phó bản này. Hạ Hiểu Vân nhìn người máy và hỏi: "Bạn có biết danh tính thực sự của từng hành khách không?" Người máy không có phản ứng. Hạ Hiểu Vân tiếp tục: "Trong chuyến đi này, chúng tôi còn phải chú ý đến điều gì nữa không?" Người máy vẫn tiếp tục bất động. Trong im lặng, cơ chế hoạt động của người máy bước đầu đã được hiểu rõ sơ bộ, nó có thể trả lời các câu hỏi, nhưng câu hỏi phải được mô tả chi tiết và cụ thể, và phải nằm trong phạm vi mà nó được phép tiết lộ, không thể thiếu một trong hai điều kiện trên. Lâm Kỳ Sâm và Thương Mân Nga đang đứng ở vòng ngoài cùng của nhóm người, lúc này đột nhiên nói: "Tôi ở tầng hai, số phòng là '180007'. Tôi đề nghị mọi người cũng có thể trao đổi số phòng để thuận tiện cho việc liên lạc và tránh rủi ro sau này." Đối với hành động này của đồng đội, Thương Mân Nga nhanh chóng thể hiện sự ủng hộ bằng hành động thực tế: "Số phòng của tôi là 251800". Hà Vân Lâm yếu ớt nói: “Nhưng lỡ như số phòng của chúng ta bị kẻ xấu nghe thấy thì sao?” Lâm Kỳ Sâm còn chưa kịp phản ứng, Cố Cảnh Thịnh đã cười: "Không cần lo lắng quá như vậy, hệ thống đã nói sẽ cung cấp thêm trợ giúp cho những hành khách đặc biệt, vậy nên với bọn họ mà nói, thông tin số phòng của chúng ta thuộc vào phạm trù tin tức đã biết, không cần phải tìm hiểu thêm làm gì.” Hạ Vân Lâm nghe Cố Cảnh Thịnh nói xong liền không khỏi run lên —— nếu nói an ủi nhân tâm là một cái cái cây kỹ năng, thì cây của Cố Cảnh Thịnh nhất định đã phát triển sai phương hướng ngay từ khi mới mọc mầm rồi.