Chương 130: "Thetis" Ra Khơi (12)

Bắt Đầu Từ Boardgame

04:47 - 19/02/2024

Tính cách của Thi Oánh Oánh có phần giống với Hạ Vân Lâm, nhưng chắc do có một đồng đội với thực lực chênh lệch rõ ràng nên cô ta cũng dũng cảm hơn người kia, chủ động nói: “Số phòng của tôi là 231807, tầng 3." Từ khi trò chuyện tới giờ, nụ cười trên môi Cố Cảnh Thịnh vẫn chưa hề hạ xuống, cô lập tức bày tỏ lập trường của mình: "Tầng một, 251507." Tác động của hiệu ứng bầy đàn là rất lớn, dù thân phận thực sự của họ thuộc phe nào, thì không ai muốn bản thân bị nghi ngờ là tội phạm ngay từ đầu trò chơi. Ngay cả Hạ Vân Lâm, người luôn luôn lo trước lo sau, cũng lắp bắp thông báo thông tin của mình cho người khác. Những người chơi tổng hợp lại thông tin thu được, trong số đó, hành khách ở tầng một có Cố Cảnh Thịnh phòng 251507, Liên Tuệ Tuệ phòng 071500, Lưu Ký phòng 180223 và Cung Vạn Hâm phòng 152300. Những hành khách ở tầng hai bao gồm Hạ Hiểu Vân phòng 250007, Giản Hoàn Gia phòng 182300, Hạ Vân Lâm phòng 001802 và Lâm Kỳ Sâm phòng 180007. Những người chơi ở tầng ba có Vệ Gia Thời phòng 251807, Đồng Vĩnh Phương phòng 251500, Hoàng Hoàn phòng 152302, Vương Sâm Bồi phòng 150200, Thi Oánh Oánh phòng 231807, Thương Mân Nga phòng 251800, Võ Nghệ Thạch phòng 251802 còn cả Lý Nhất Dương phòng 022300 —— tầng ba khác với hai tầng còn lại, hiện tại tất cả hành khách đều đang ở sảnh tự phục vụ, không có người chơi hay số phòng nào chưa rõ. Sau khi trao đổi đầy đủ thông tin, những người chơi liền phát hiện ra phó bản lần này còn có cả một hệ thống tính toán bốn phép tính tự nhiên, nếu không thì vì sao số phòng của mọi người lại hoàn toàn chẳng liên quan đến số tầng hay số thứ tự chứ, hơn nữa thoạt nhìn thì chúng còn không theo bất kỳ quy luật nào cả. Nếu không có sự trợ giúp của giấy và bút thì chẳng ai ở đây có thể nhớ được một dãy số phòng với sáu chữ số hỗn loạn như vậy.… Lâm Kỳ Sâm lần lượt lưu thông tin của mọi người vào phần ghi chú trên điện thoại, ngẩng đầu nhìn xung quanh rồi đột nhiên cau mày: "Cô Diệp kia đi đâu rồi?" Người chơi duy nhất ở đây có liên quan đến từ "Diệp" là Cố Cảnh Thịnh, người có biệt danh "Diệp Xán Xán". Các giác quan của Thương Mân Nga rất nhạy bén, nhưng anh đã có ấn tượng quá sâu với cái tên giả “Thành Hiệt Kinh” của Cố Cảnh Thịnh, nên trong giây lát liền không kịp phản ứng, trước khi anh có thể nghĩ ra, Giản Hoàn Gia đã bình tĩnh nói: "1 phút 42 giây trước, cô ấy đã rời đi cùng với hai người bạn đồng hành của mình rồi." Ánh mắt của Lâm Kỳ Sâm dừng lại trên người Giản Hoàn Gia một lúc, anh bình tĩnh nói cảm ơn. Thi Oánh Oánh khẽ thở dài rồi nói với Thương Mân Nga: "S...Anh Lý, khóa kéo ba lô của anh bị mở kìa." Thương Mân Nga muộn màng chạm tay ra sau lưng, sau đó xoay chiếc ba lô lại phía trước, lật qua lật lại rồi nhận ra không chỉ có vấn đề nhỏ về khoá kéo, mà quan trọng hơn là thẻ phòng anh để trong đó cũng đã biến mất không dấu vết. Sau khi khóa lại, Thương Mân Nga chọc chọc con robot bên cạnh, chân thành hỏi: "Mấy người có thể làm lại một cái thẻ phòng khác ở đây được không?" "......" Đều là im lặng, nhưng so với sự im lặng thuần khiết trước đó, Thương Mân Nga luôn cảm thấy trên khuôn mặt của người máy có thêm vài vạch đen không nói nên lời. Thương Mân Nga: "Thậm chí đến thẻ phòng còn không thể làm lại, triết lý phục vụ của 'Thetis' rõ ràng đã bị tụt hậu so với thời đại rồi, tôi khuyên cậu nên đổi công ty đi mà tìm kiếm cơ hội mới. Chứ ở một nơi như này thì làm gì có tương lai." “……………..” Quần chúng vây xem lúc này không khỏi tin rằng, nếu trong chương trình có lựa chọn "Tát vào mặt đối phương để làm cho hắn im miệng", thì robot đáng thương của chúng ta chắc chắn sẽ áp dụng nó vào thực tế. Lâm Kỳ Sâm nói với Thương Mân Nga: "Trước hãy kiểm tra xem liệu có ai sử dụng đạo cụ với cậu không đã." Lần này cũng giống như [Lại đến mùa trái chín], Thương Mân Nga đặt [Đèn pin “Không thể che giấu”] vào túi đựng thẻ trước khi tiến vào trò chơi, sau khi kiểm tra bản thân xong, anh nhún vai với đồng đội, lắc đầu nói: "Không có dấu hiệu sử dụng đạo cụ." Lâm Kỳ Sâm gật đầu: “Nếu không phải do đạo cụ, vậy có thể xác định thẻ phòng biến mất là do con người gây ra —— vị trí của chúng ta là nằm trong góc đại sảnh, sau khi rời khỏi bàn tròn, chúng ta luôn giữ khoảng cách nhất định với người khác, trong khoảng thời gian đó có rất ít người tiếp cận với cậu, có thể dễ dàng xác định nghi phạm." Thương Mân Nga cau mày suy nghĩ một lúc rồi nói, "Anh đang nói tới Thành, khụ khụ, Diệp Xán Xán?" Lâm Kỳ Sâm cười nói: "Trừ cô ấy ra, còn có tôi, Thi Oánh Oánh, và cả cậu nữa —— tất nhiên, nếu cậu chắc chắn thẻ phòng không bị chính mình vô ý hoặc cố tình làm mất, thì có thể tạm thời loại trừ điều cuối cùng." Khi nghe thấy tên của mình được nhắc đến, Thi Oánh Oánh rõ ràng có chút ngạc nhiên, nhưng Thương Mân Nga đã quá quen với lối suy nghĩ của Lâm Kỳ Sâm, dù sao thì người đồng đội này của anh sẽ không bao giờ bỏ qua bất kỳ một khả năng nhỏ nào trong việc suy luận. Lâm Kỳ Sâm vỗ túi, mở ba lô của mình ra: “Thẻ phòng không có ở chỗ tôi.” Mặc dù cảm xúc có chút phức tạp nhưng Thi Oánh Oánh vẫn bắt chước theo đồng đội, kiểm tra lại đồ đạc của mình để chắc chắn là thẻ phòng không ở chỗ cả ba người.