Chương 131: "Thetis" Ra Khơi (13)

Bắt Đầu Từ Boardgame

04:47 - 19/02/2024

Mặc dù cần quẹt thẻ để ra vào sảnh tự phục vụ, nhưng tính thực dụng của người máy sắt trong việc gác cửa rõ ràng là không thể so sánh với nhân viên an ninh bằng xương bằng thịt. Lâm Kỳ Sâm sau khi ra ngoài, liền tạm thời đưa thẻ phòng của mình cho Thương Mân Nga, người sau cũng dễ dàng rời đi, không phải chịu bất kỳ rắc rồi gì. Trước khi rời đi, Thương Mân Nga còn đặc biệt thay đổi phương thức đăng ký từ “tên” sang “số phòng”, dữ liệu sau đó nhanh chóng xuất hiện trên sổ ghi chú: "Hành khách 251800 rời sảnh tự phục vụ lúc 17:24:15." ——Hành khách có thể sử dụng thẻ phòng của người khác nhưng không thể thay đổi số phòng của mình. Thương Mân Nga thở dài: "Đáng tiếc ghê, nếu đám người máy này là đối thủ của người chơi thì em thật muốn thử xem sự khác biệt về sức mạnh giữa NPC người máy và NPC con người là gì." Thi Oánh Oánh ngơ ngác nhìn đồng đội của mình, cảm thấy việc đi xoát phó bản với hai lão đại trong phòng cũng không an toàn như bản thân tưởng tượng =_=. Lâm Kỳ Sâm đưa Thương Mân Nga và Thi Oánh Oánh lên tầng để tìm Cố Cảnh Thịnh —— anh đã giả định sẵn trong đầu là nếu thẻ phòng thực sự bị bên kia lấy mất, thì Cố Cảnh Thịnh hoặc đã nhanh chóng đi đến phòng 251800 để thực hiện những gì cô ấy muốn trước khi bọn họ kịp phản ứng, hoặc sẽ cố gắng tránh mặt chủ nhân bị mất thẻ, để không bị phát hiện và trả thù. Kết quả chỉ mới đi được hai bước, bọn họ đã gặp Vệ Gia Thời đang ngồi đợi ở lối vào tầng hai. Đối phương rõ ràng cố ý ở lại đây để chờ đám người Thương Mân Nga, không đợi đến khi được hỏi, vừa nhìn thấy mục tiêu, cậu đã nói thẳng: “Thi thể lúc trước vẫn còn đang ở trong căn phòng giữa tầng hai. Nếu các anh muốn đi thì tốt nhất nên đi càng sớm càng tốt. Dù sao, không phải người chơi nào cũng biết cách bảo vệ hiện trường vụ án đâu.” Câu nói này đã khiến Lâm Kỳ Sâm dừng bước, anh suy nghĩ một chút rồi đưa ra đề nghị: "Kỳ thật thì chúng ta có thể tách ra để đi riêng." Thương Mân Nga cau mày: "Tách ra làm gì chứ, mọi người vất vả mãi mới được đi cùng nhau. Hơn nữa nơi này cũng khá nguy hiểm. Anh Lâm, anh không phải là người chơi phái vũ lực mà." Lâm Kỳ Sâm bình tĩnh liếc nhìn đồng bạn, không nói gì —— thực ra anh cũng không nhất thiết phải đi riêng, chỉ là muốn thử đối phương một chút, ai ngờ tốc độ phá đám của người bên mình còn nhanh hơn tốc độ phản ứng của Vệ Gia Thời. Thương Mân Nga nhướn mày: "Nếu tôi không nhầm thì thẻ phòng của tôi đã bị Diệp Xán Xán trong đội cậu lấy đi phải không?" Khi Vệ Gia Thời nghe thấy điều này, cậu ta có vẻ khá khó xử. Thi Oánh Oánh khá hiểu cậu ta, là nhân vật yếu nhất trong đội, Vệ Gia Thời không có khả năng chống lại sự tra hỏi của kẻ mạnh, nhưng cũng rất khó để phản bội đồng đội của mình, giống như bị kẹp giữa chiếc bánh sandwich, chọn bên nào cũng khó xử… Vệ Gia Thời gãi đầu: “Đội trưởng bảo tôi đợi ở đây để truyền đạt lời nói của cô ấy cho anh, cái khác cũng không nói, sớm biết anh muốn tìm thẻ phòng thì tôi đã hỏi trước một câu cho anh rồi." "......" Vừa nói xong, dưới sự chỉ dẫn của giác quan thứ sáu, Vệ Gia Thời vô thức liếc nhìn Thi Oánh Oánh —— không hiểu sao rõ ràng là cậu đang trả lời Thương Mân Nga, nhưng người có vẻ có buồn bực lại chính là người chơi nữ chưa bao giờ lên tiếng bên cạnh. Sự tò mò về hiện trường vụ án đã lấn át mọi thứ khác, Lâm Kỳ Sâm quyết định kiểm tra thi thể trước —— chủ yếu là do Cố Cảnh Thịnh đã trốn quá sớm, ngay cả khi anh chạy đến bây giờ thì cũng chỉ kịp nhìn thấy phần hậu kết cuối cùng. Vệ Gia Thời không đi theo, sau khi nhìn đám người Lâm Kỳ Sâm rời đi, cậu đi xuống cầu thang trở về tầng một. Lâm Kỳ Sâm đến căn phòng "000000", anh liếc qua số cửa rồi đeo găng tay trước khi bước vào phòng. Nếu Hạ Vân Lâm, người phát hiện thi thể trước đó đang ở đây, cô ta nhất định sẽ nhận ra quy trình kiểm tra thi thể của Lâm Kỳ Sâm mặc dù không giống với Cố Cảnh Thịnh, nhưng giữa hai người vẫn có một sự tương đồng tinh tế. Trước khi rời đi, Hạ Hiểu Vân còn đặt tấm thẻ lời nhắn trở lại nguyên vẹn trong áo khoác của thi thể, Lâm Kỳ Sâm kiểm tra phòng khách rồi đi thẳng vào phòng ngủ —— Khi anh đang làm việc, Vương Sâm Bồi và những người khác cũng lần lượt đến để lục tung căn phòng giữa tầng 2 này. Cần mở tủ thì mở tủ, thậm chí có người còn vô tình đập vỡ chồng đĩa trong tủ, để lại đống hỗn độn gập ghềnh trên sàn bếp vốn rất sạch sẽ. Đồng thời dùng những hành động thiết thực để chứng minh Lâm Kỳ Sâm đã đúng đắn khi quyết định tiến vào căn phòng "000000" trước tiên.