Chương 132: "Thetis" Ra Khơi (14)

Bắt Đầu Từ Boardgame

04:47 - 19/02/2024

Lâm Kỳ Sâm cố gắng nâng chiếc két sắt trong phòng ngủ lên, sau đó yêu cầu Thương Mân Nga và Thi Oánh Oánh lần lượt làm công việc tương tự, người sau có chút khó hiểu, còn người trước thì hiểu biết nhiều hơn, sau khi nhấc chiếc két lên, Thương Mân Nga trực tiếp báo cáo kết quả: “Trọng lượng khoảng 50 kg, có thể có thứ gì đó bên trong, nhưng khi lắc thì không phát ra âm thanh, hiện giờ em cũng chưa xác nhận được gì.” Lâm Kỳ Sâm gật đầu và nói: "Rõ ràng, người chết có lẽ đã bị sát hại trong phòng..." "Cốc, cốc, cốc." Trong khi đang kiểm tra hoàn cảnh bên trong phòng, bọn họ vẫn luôn mở cửa phòng ngủ, nhưng điều này không ngăn được Lưu Ký gõ cửa để thu hút sự chú ý của Lâm Kỳ Sâm. Lưu Ký mỉm cười: "Ừm, xin lỗi đã xen ngang, nếu nhìn từ góc độ vết máu trên hành lang, có vẻ như khi nạn nhân vừa ra khỏi cửa không lâu, đã bị ai đó giết chết trên hành lang phải không?" Thương Mân Nga nhún vai —— mặc dù quan điểm cá nhân của anh nhất quán với Lưu Ký, nhưng xét theo cảm xúc và lý trí thì đều nghiêng về phía đồng đội của mình. Lâm Kỳ Sâm giải thích: “Trên chiếc giường này có dấu vết bị người nằm xuống trước đó, điều này chứng minh người chơi đã nằm trên giường một thời gian sau khi tiến vào phó bản. Ngoài ra, những nếp nhăn trên tất của nạn nhân cũng khá rõ ràng, nếu đi lại trong tình trạng này thì chân anh ta nhất định sẽ cảm thấy đau nhức, vì vậy đôi giày không phải là do anh ta tự mình đeo, mà là sau khi chết, hung thủ đã đeo lên cho anh ta." Lưu Ký nhìn Lâm Kỳ Sâm một lúc rồi không khỏi khen ngợi: "Nghe cách anh nói giống như đã từng được tận mắt chứng kiến trực vậy, à, tôi không có ý nói anh là thủ phạm đâu nhé." Lâm Kỳ Sâm không để ý, nói tiếp: "Bên trong miệng nạn nhân có màu đỏ sậm, nguyên nhân tử vong có khả năng là do ngạt thở, nhìn vào vết thương, nếu nạn nhân bị cắt đứt cổ khi còn sống, thì lượng máu chảy ra sẽ nhiều hơn so với hiện tại, tổng kết lại, tôi có lý do để nghi ngờ kẻ giết người đang cố tình đánh lừa chúng ta, khiến người chơi không thể nhận ra hiện trường vụ án thực sự ở trong nhà." Lưu Ký giơ ngón tay cái, nói: "Anh, anh thật tuyệt, chỉ cần thân phận của anh không có vấn đề, thì phía 'hành khách thông thường' chúng ta có thể chắc thắng rồi, em cũng tin trên toàn con tàu này, không có người nào có khả năng suy luận tốt hơn anh đâu." Lâm Kỳ Sâm khẽ lắc đầu —— anh chợt nhớ đến "Diệp Xán Xán" trước đó, cảm giác mà cô mang lại cho anh rất đặc biệt, hành động của những chơi khác đều ít nhiều để lại chút dấu vết, nhưng riêng cô ấy, trông thì chơi đùa nghịch ngợm, nhưng hành vi lại đầy ẩn ý khó lường. Kiểm tra phòng cùng với việc suy luận manh mối đã khiến Lâm Kỳ Sâm và những người khác mất khoảng mười phút, khi bọn họ quay trở lại phòng của Thương Mân Nga, liền gặp Cố Cảnh Thịnh đang bước ra khỏi đó. Thương Mân Nga: "Cô——" Cố Cảnh Thịnh mỉm cười xua tay: "Ơi!" Thương Mân Nga: "Này... chờ đã, cô đang 'ơi' với ai thế hả? Cô thực sự trộm thẻ phòng của tôi đấy à?" Cố Cảnh Thịnh kẹp thẻ phòng màu đen giữa ngón trỏ và ngón giữa, dùng một lực nhẹ ở cổ tay, ném tấm thẻ vào tay Thương Mân Nga, vẻ mặt đột nhiên trở nên rất nghiêm túc: "Thật ra tôi có một câu hỏi." Tuy không hiểu nổi hành vi của đối phương, nhưng anh cảm thấy khí tức trên người cô đột nhiên nghiêm túc, Thương Mân Nga sửng sốt một chút, sau đó cũng làm ra tư thế lắng nghe, thận trọng nói: “Cô nói đi." Cố Cảnh Thịnh vuốt vuốt cằm, trầm ngâm hỏi: "Chúng ta đều là người chơi bình thường. Vì lẽ gì tôi chỉ được ở phòng tiêu chuẩn, trong khi anh thì ở phòng suite?" "......" Thương Mân Nga bất ngờ nhận ra, chỉ cần ở trong cùng một chỗ với "Diệp Xán Xán", thì tần suất sử dụng dấu ba chấm của anh sẽ không tự giác mà tăng lên đáng kể. Cố Cảnh Thịnh: "Nếu nói là phân chia theo số tầng thì cũng không hợp lý, phòng bên đối diện anh cũng không phải là phòng suite." Thương Miên Nga: "Đối diện tôi á? Cô còn trộm thẻ phòng của người khác cơ à?" Cố Cảnh Thịnh xòe tay: "Không cần phải trộm làm gì, phòng đồng đội của tôi nằm chéo phía đối diện, anh có thể trực tiếp hỏi xem." Thương Mân Nga: ...Được rồi. Nhìn thấy suy nghĩ của Thương Miên Nga càng đi càng xa, Lâm Kỳ Sâm buộc phải ngắt lời và hỏi: "Cô Diệp, sao cô lại đến đây thế?" Anh dùng từ đã rất kiềm chế rồi, giọng điệu nghe còn khá ôn hòa, như thể đối phương thực sự chỉ đến đây để thăm hỏi. Cố Cảnh Thịnh cười nói: "Ở phó bản trước đó, ‘Lý Cao Thạc’ tiên sinh đã từng giúp đỡ tôi một việc, lần này tôi tới đây để tỏ lòng biết ơn ấy mà." Thương Mân Nga cố gắng suy nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn không bắt kịp mạch não của đối phương: "Hả? Lúc nào chứ, ở phó bản trước đó cô còn giúp tôi..." Cố Cảnh Thịnh bình tĩnh nói: “Với năng lực của tôi ở thời điểm đó, muốn đối phó với người sói là điều khá khó khăn, mặc dù anh ta cũng được coi là nhiệm vụ của anh, nhưng đối với tôi, Lý tiên sinh đã giúp đỡ rất nhiều rồi.” Thương Mân Nga không tập trung sự chú ý vào việc 'giúp đỡ', mà vào câu nói "Khá khó khăn" trước đó —— Hoá ra đối với người chơi thuộc phái trí tuệ mà nói, việc vượt cấp đánh quái không phải là không thể, chỉ là 'khá khó khăn' mà thôi, vì những người này từ khi tiến vào [Boardgame Vui Vẻ] đã tự trang bị cho mình loại đạo cụ có lực uy hiếp tối cao nhất trong cơ thể: bộ óc của họ.