Chương 133: "Thetis" Ra Khơi (15)

Bắt Đầu Từ Boardgame

04:48 - 19/02/2024

Cố Cảnh Thịnh cúi người nói: "Tôi nghĩ tôi cần phải bày tỏ lòng cảm ơn chính thức tới Lý tiên sinh." Thương Mân Nga nhìn động tác của đối phương, cảm thấy đầu lưỡi rối rắm, vội xua tay: "Không, không, không, không cần thật đấy." Cố Cảnh Thịnh lại chuyển sự chú ý sang Lâm Kỳ Sâm, đi thẳng vào vấn đề: "Tấm thẻ trong quần áo?" Lâm Kỳ Sâm nhẹ nhàng gật đầu: "Lời nhắn của hung thủ." Cố Cảnh Thịnh: “Cà chua xào trứng tượng trưng cho điều gì?” Lâm Kỳ Sâm: "Nó vẫn đang được giải mã." Cố Cảnh Thịnh: "Địa điểm vụ án?" Lâm Kỳ Sâm: "Trong nhà, hành lang chỉ là địa điểm giả mạo thứ hai." Cố Cảnh Thịnh: “Két sắt ở tầng dưới có thể mở được không?” Lâm Kỳ Sâm: "Hiện tại đang bị khóa chặt, ngoài ra tôi không tìm thấy manh mối nào liên quan đến việc mở khóa mật khẩu trong phòng." Ánh mắt Cố Cảnh Thịnh hơi động, nói: "Hình như chỉ có phòng hạng sang mới có két sắt." Lâm Kỳ Sâm liếc nhìn phòng của bạn đồng hành: "Bao gồm cả phòng này?” Cố Cảnh Thịnh đưa ra một câu trả lời khẳng định cho đối phương, nói: “Vẻ ngoài và tình trạng hiện tại của nó rất giống với căn phòng tầng dưới.” Thương Mân Nga không nói gì, vẫn luôn giữ im lặng, trong lòng cũng có chút đau lòng, rõ ràng đây là phòng của mình, nhưng khi Lâm Kỳ Sâm hỏi về chi tiết bên trong, anh ấy không tìm chủ nhân chân chính là anh để hỏi, mà lại quay đầu tìm Cố Cảnh Thịnh. Thậm chí còn buồn bã hơn khi Thương Mân Nga nhận ra, đối với câu hỏi của đồng đội, anh thật sự không biết gì cả. Thi Oánh Oánh lặng lẽ kéo tay áo Thương Mân Nga, hỏi bằng mắt: Bọn họ đang nói chuyện gì vậy? Thương Mân Nga, người đang trong trạng thái trống rỗng rớt mạng: ... ... Đến tôi còn không biết họ đang nói cái gì. Trên thực tế, tôi thậm chí còn không thể hiểu được ý nghĩa khi cô kéo tay áo của tôi đấy. TAT Cố Cảnh Thịnh đứng ở cửa nói chuyện, ngoài việc trao đổi tin tức với Lâm Kỳ Sâm, cô còn thuận tiện lôi kéo quan hệ với Thi Oánh Oánh: "Lý tiên sinh và tôi là những người chơi đã từng sát cánh chiến đấu. So với những người lạ khác trong phó bản này, thì vẫn quen thuộc hơn một chút, nếu có khó khăn gì có thể nhờ tôi giúp đỡ." Khi nói, cô còn cúi xuống để giữ cho tầm mắt của mình ngang với tầm mắt của Thi Oánh Oánh. Thi Oánh Oánh liếc nhìn đôi giày của Cố Cảnh Thịnh với tâm trạng có chút phức tạp —— trông giống như của cô, đế thấp để dễ di chuyển, nói cách khác, chiều cao của đối phương quả thực rất nổi bật, không chỉ so với người chơi nữ, mà ngay cả với người chơi nam nào đó… Thương Mân Nga im lặng nhìn đi chỗ khác, giả vờ không chú ý tới —— chiều cao không phải là thứ vĩnh cửu bất biến, tuy bây giờ anh thấp hơn Cố Cảnh Thịnh nhưng vẫn còn không gian để nỗ lực đấy. Cố Cảnh Thịnh an ủi: "Uống nhiều sữa vào, đây là kinh nghiệm của tôi đấy." "......" Nếu không phải bản thân chắc chắn đã ngậm chặt miệng, Thương Mân Nga gần như cho rằng mình đã chót nói ra tâm tư dấu kín trong lòng, anh không thể giải thích được vì sao đối phương có thể liên thông liền mạch với tâm trí của mình. =_=. Lâm Kỳ Sâm lịch sự nói: "Đừng luôn đứng ở cửa, chúng ta có thể vào phòng ngồi xuống để thảo luận chi tiết." Cố Cảnh Thịnh lắc đầu: "Không cần, chúng tôi sẽ lập tức rời đi ngay." Chúng tôi? Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Hạ Hiểu Vân bình tĩnh bước ra ngoài, gật đầu với Lâm Kỳ Sâm và những người khác. Thương Mân Nga chợt nhận ra việc Cố Cảnh Thịnh đang đứng ở đây trò chuyện với họ có thể với mục đích kéo dài thời gian cho đồng đội của mình. Ánh mắt Lâm Kỳ Sâm chuyển động, mỉm cười nói: "Có thể nói cho tôi biết vừa rồi cô Tạ đã làm gì không?" Cố Cảnh Thịnh chớp chớp mắt: "Tôi đã giải thích rồi, lần này tôi đến đây đặc biệt là để cảm ơn Lý Cao Thạc tiên sinh. Những lời tôi nói phía trên đều là sự thật." Lâm Kỳ Sâm nhìn Cố Cảnh Thịnh bằng ánh mắt quan sát nhiều hơn, dung mạo cô ưa nhìn, đường nét trên khuôn mặt trí thức và tao nhã, nhưng lại không hề tỏ ra yếu đuối chút nào, ngay cả khi không đưa ra bất kỳ hành động cảnh cáo nào, nhưng sự hiện diện của cô vẫn khiến người ta khó lòng bỏ qua. Cố Cảnh Thịnh nửa cười: “Hay Lâm tiên sinh hiện giờ đang có ý định giữ người lại?” Lâm Kỳ Sâm lắc đầu, trên mặt không có chút tức giận nào, chỉ tò mò cùng thắc mắc: “Tôi hy vọng những hành khách thông thường có thể cùng nhau vượt qua nguy cơ lần này.” Anh bước sang một bên, chủ động nhường đường. Cố Cảnh Thịnh gật đầu: “Về việc vượt qua nguy cơ, tôi hy vọng tâm nguyện của Lâm tiên sinh sẽ trở thành hiện thực.” Thi Oánh Oánh vốn định không nói gì, lại vô tình nhìn thấy túi trái của Hạ Hiểu Vân dường như đang bị phồng lên bởi thứ gì đó. Nghĩ tới vừa rồi đối phương vừa đi ra từ trong phòng ngủ của Thương Mân Nga, Thi Oánh Oánh nhịn không được nói: “Này, túi của cô——” Hạ Hiểu Vân nhìn Cố Cảnh Thịnh, người sau gật đầu. “Nếu cần thì tôi có thể đưa nó cho cô.” Trên tay Thi Oánh Oánh là một cuộn vải xám, bên trong còn có một đống cơm nắm. Thi Oánh Oánh: "???" Thương Mân Nga: "Cô tìm thấy cái này trong phòng tôi á?" Cố Cảnh Thịnh liếc anh ta với ý vị "không thể tin được" rồi đáp: "Đương nhiên là tôi thuận tiện lấy ở chỗ tiệc buffet rồi." Suy nghĩ của Thương Mân Nga liên tục nhảy lên giữa "Tại sao lại là cơm nắm?" và "Mang theo thứ này có lợi ích gì?". Khi anh kịp phản ứng lại, thì Cố Cảnh Thịnh và Hạ Hiểu Vân đã biến mất trong hành lang. Thi Oánh Oánh cẩn thận cầm cơm nắm trong tay, hỏi: "Anh Lâm, anh có biết việc này có ý nghĩa gì không?" Lâm Kỳ Sâm cười: "Có thể là để che đậy thôi."