Chương 134: "Thetis" Ra Khơi (16)

Bắt Đầu Từ Boardgame

04:48 - 19/02/2024

Thi Oánh Oánh không nói gì, cô luôn có ảo giác là bản thân đã vô tình nhảy từ kênh phiêu lưu hồi hộp sang thể loại siêu nhiên. Lâm Kỳ Sâm: "Khi chúng ta nhìn thấy 'Tạ Quân' bước ra khỏi phòng ngủ của Lý Cao Thạc, chúng ta không khỏi nghĩ rằng 'Diệp Xán Xán' đang đứng ở cửa để trì hoãn thời gian cho đồng đội hành động. Khi đó tất cả những con mắt nghi ngờ sẽ tập trung vào "......" Thi Oánh Oánh rất bội phục Lâm Kỳ Sâm, cho dù không phải vì khả năng phán đoán của đối phương, thì việc có thể nhớ được cái tên "Tạ Quân" và "Diệp Xán Xán" chỉ sau một lần giới thiệu đã là một điều tuyệt vời. Thương Mân Nga: "Vậy chúng ta nên đi kiểm tra cái ba lô của Diệp Xán Xán thôi." Lâm Kỳ Sâm lại lắc đầu: "Không." Anh bước vào phòng của Thương Mân Nga, sau đó đi tới phòng ngủ kiểm tra rồi hỏi: "Cậu có mở cửa sổ không?" Gió biển mặn thổi vào trong phòng, khiến rèm cửa lay động. Mặc dù Thương Mân Nga không biết rõ chi tiết cụ thể về căn phòng, nhưng anh vẫn tự tin nhớ được những gì mình đã làm: "Tuyệt đối không." Lâm Kỳ Sâm bước đến bên cửa sổ rồi nhìn ra ngoài —— bên ngoài là khoảng không gian rộng mở gần phía đuôi tàu. "Nếu thật sự tìm được thứ gì đó, bọn họ có thể đã ném nó ra ngoài cửa sổ, để đồng đội giúp lấy đi rồi —— vị Will tiên sinh kia không đến đây với 'Tạ Quân' và 'Diệp Xán Xán'." Trực giác của Thương Mân Nga tin rằng Vệ Gia Thời không thích cái biệt danh Will tiên sinh này cho lắm. Thi Oánh Oánh xoa xoa trán hỏi: "Nói cách khác, cô Tạ dùng nó để chuyển hướng sự chú ý của chúng ta khỏi Diệp Xán Xán, và Diệp Xán Xán đang giúp chuyển hướng sự chú ý của chúng ta khỏi Will tiên sinh?" Lâm Kỳ Sâm dựa vào bệ cửa sổ, nhẹ nhàng mỉm cười: "Có thể đúng, có thể sai." Tầng một, phòng 251507. "Kengg——" Cố Cảnh Thịnh dùng ngón tay búng nhẹ chiếc cốc thủy tinh vừa lấy ra trong ba lô. Vệ Gia Thời: "Chị còn mang theo cốc vào phó bản à?" Cậu không hiểu nhiều về lối sống của một phú tam đại nên chỉ đưa ra đề xuất từ góc độ thực tế, “Lần sau chị có thể thử suy nghĩ đến việc đổi sang một cái bình giữ nhiệt xem, không chỉ cách nhiệt mà còn chống va đập được đấy.” Cố Cảnh Thịnh: "Tôi không mang theo cái này, đây là đồ tôi lấy từ phòng của Lý Cao Thạc tiên sinh. Lẽ ra ban đầu định dùng làm lớp che đậy thứ hai cơ, nhưng cuối cùng lại không dùng đến, chậc chậc." Vệ Gia Thời cảm nhận được hối tiếc chân thành từ đội trưởng, nhanh chóng đưa ra một túi vải nhỏ mà cậu bắt được: "Cái túi chị ném qua cửa sổ đấy." Cố Cảnh Thịnh cũng không thèm nhìn, liền ném túi vải dọc theo cửa sổ trở lại trong lòng biển. Vệ Gia Thời: "???" Chẳng lẽ Cố Cảnh Thịnh tốn nhiều công sức như vậy, vừa làm đánh chặn giữa đường vừa âm thầm xâm nhập vào phòng chỉ để nghe thấy tiếng rơi xuống nước thôi sao? Nhận ra sự nghi ngờ của đồng đội, Hạ Hiểu Vân đã giúp giải thích: "Thứ trong túi không phải là chiến lợi phẩm, mà là lớp che đậy thứ ba." "......" Vệ Gia Thời chỉ muốn một bản tóm tắt về tình tiết trước đó, nhân tiện, lớp che đậy đầu tiên là gì? Cố Cảnh Thịnh miêu tả ngắn gọn chuyện xảy ra trước đó, cười nói: “Đối phương không thể chặn đứng chính xác, không phải vì bọn họ suy nghĩ không kỹ lưỡng, mà do tôi đã cướp thời cơ lẻn vào phòng trước —— Trong tình huống thiếu thông tin như vậy thì bọn họ khó mà đoán được chính xác tôi đã làm gì." Vệ Gia Thời cuối cùng cũng hiểu được logic của đội trưởng, nhưng lại hỏi: "Việc này không phải quá phức tạp rồi sao?" Cậu không khỏi cầu nguyện trong lòng cho nhóm người Thương Mân Nga, nếu khả năng tư duy của đối phương chỉ cùng đẳng với mình, thì dù cho đội trưởng có chuẩn bị kỹ càng bao nhiêu cạm bẫy, kết cục vẫn luôn nhận được "gg" ngay từ cái cạm bẫy đầu tiên mà thôi. (*) gg: Good Game Cố Cảnh Thịnh chớp chớp mắt, dựng ngón trỏ lên lắc hai cái, nói: "Đây chỉ là lời nhắc nhở đơn giản mà thôi." Vệ Gia Thời: "...Nếu không nhắc đến đơn giản, chúng ta vẫn có thể là bạn bè." ..... Lâm Kỳ Sâm kiên nhẫn kiểm tra tình hình trong phòng của Thương Mân Nga, anh dùng tay chạm nhẹ vào mặt bên của tủ sắt, phát hiện dấu vết keo dính trên đó, sau lại nhấc chiếc két hình khối lên thử lắc, không khỏi nhạc nhiên: "Trọng lượng khá giống nhau, đều khoảng 50kg.” Thương Mân Nga cũng đi tới kiểm tra: “Hình như bên trong có thứ gì đó, nhưng em không chắc lắm.” Loại két sắt này khi nhấc lên sẽ mang tới cảm giác có thứ gì đó được đặt bên trong. Cả về khối lượng lẫn chất lượng đều chắc chắn, trực tiếp chặn đứng khả năng nhìn trộm từ bên ngoài của người chơi. ——Vậy tại sao hệ thống lại đặt một chiếc két sắt mà không thể hấp, cũng chẳng thể luộc, lại mở không ra trong phòng của người chơi chứ? Nếu dùng nó để làm ghế thì quá cao, mà làm bàn thì lại quá nhỏ. Cách sử dụng duy nhất mà Thương Mân Nga có thể nghĩ ra chính là để nén bình khi muối chua, nhưng dựa vào trọng lượng của chiếc két này, anh phải muối bao nhiêu rau một lần mới đủ…