Chương 135: "Thetis" Ra Khơi (17)

Bắt Đầu Từ Boardgame

04:49 - 19/02/2024

Thương Mân Nga: "Nếu em sử dụng [Dao găm vàng hình móng lừa] thì chắc sẽ mở được đấy." [Dao găm vàng hình móng lừa: Ngoài màu vàng đẹp mắt, vật phẩm này cực kỳ giống với móng lừa thật cả về hình dáng hay trọng lượng. ▇▇▇ tiên sinh khẳng định bản chất của nó là một con dao găm sắc bén, nghiên cứu cho thấy nếu để vật phẩm này ở bên ngoài túi đựng thẻ lâu ngày sẽ khiến nó tỏa ra thứ mùi hôi khó chịu. "Khả năng phòng thủ của bạn có thể thành công ngăn chặn lời nguyền của phù thủy hoặc công kích của lính canh, nhưng sẽ không bao giờ có thể chống lại cú đạp của con lừa." Cấp bậc vật phẩm: ★★★★★★ Lưu ý: 1. Con dao găm này có thể dễ dàng cắt xuyên bất kỳ vật thể nào không vượt quá cấp bậc của nó 2.. Sau khi tạo ra hiệu ứng [Bất khả chiến bại], vật phẩm này sẽ làm tăng đáng kể khả năng người dùng gặp phải tai nạn giao thông. Nếu sử dụng hai lần liênt iếp trong bốn ngày, nó sẽ gây ra hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, nếu sử dụng nhiều hơn hai lần sẽ dẫn đến tử vong.] Tuy vẻ ngoài của [Dao găm vàng hình móng lừa] trông không giống vũ khí nhưng hiệu quả sử dụng của nó vẫn rất nổi bật, nhưng điều khiến người ta không thể quên chính là thời gian CD dài của nó —— trong phó bản này, bọn họ cùng lắm chỉ có thể sử dụng một hoặc hai lần. (*) CD: cool down: thời gian có thể dùng cho lần tiếp theo Dù sao mới là ngày đầu tiên của trò chơi, Lâm Kỳ Sâm vẫn hành động thận trọng: “Có chút lãng phí khi dùng loại vũ khí này để mở két sắt, hãy cẩn thận, tôi nghĩ cậu chỉ cần đảm bảo cái lỗ nhỏ trên cánh cửa không hướng về phía giường thì mọi chuyện sẽ ổn thôi." Két sắt cũng có lỗ nhỏ với kích thước giống hệt cái ở tầng hai, đều là loại mà ngay cả ngón tay út cũng không thể xuyên qua được. Sau khi suy nghĩ một lát, Thương Mân Nga dứt khoát bê két sắt ra khỏi phòng ngủ, đặt nó quay mặt vào tường, rồi di chuyển ghế sofa che mặt sau của nó lại, biến cái két thành một hình thái mà nhìn từ góc độ nào cũng cảm thấy an toàn. Sau đó mới vỗ vỗ lớp bụi trên tay và thở phào nhẹ nhõm. Cố Cảnh Thịnh vẫn luôn tán gẫu cùng hai người đồng đội trong phòng, nói chính xác hơn là cô đang phàn nàn về Vệ Gia Thời, Hạ Hiểu Vân thỉnh thoảng vẫn đáp lại bằng một hai từ đơn, bày tỏ cô ấy vẫn đang nghe mà không hề rớt mạng. "Cốc, cốc, cốc." Có ai đó đang gõ cửa bên ngoài. Vệ Gia Thời đứng dậy: “Có người tìm chúng ta à?” Cậu do dự hỏi: “Có khả năng là kẻ xấu không?” Cố Cảnh Thịnh ai oán thở dài: "Mơ đi, mới là ngày đầu tiên mà thôi, cậu tưởng gặp được kẻ xấu mà dễ à?" Vệ Gia Thời cảm thấy logic của mình hơi lộn xộn —— Liệu việc gặp kẻ xấu trong phó bản có được xếp vào phạm vi "mơ đi" không nhỉ?! Trong lúc cậu đang cố gắng sắp xếp lại logic của đội trưởng, Cố Cảnh Thịnh đã ra mở cửa trước —— đứng ngoài cửa là Đồng Vĩnh Phương, Liên Tuệ Tuệ, Lưu Ký và Cung Vạn Hâm. Đồng Vĩnh Phương vẫn đi dép lê, quần đùi ống rộng, nhìn bộ trang phục mát mẻ của anh ta thì có thể coi là người có phong cách nhất trên tàu rồi, anh ta thoải mái nói: "Chúng tôi đã bàn bạc và quyết định cố gắng tập trung nhiều người nhất có thể tới sảnh tự phục vụ ở tầng một, chỉ cần chú ý không tự mình đi lạc thì sẽ không có vấn đề gì lớn đâu. Tôi đã nghĩ kỹ rồi, dù trong phim hay truyện thì chẳng phải những người thường hành động một mình sẽ rất dễ bị kẻ chủ mưu nhắm tới và là người đầu tiên bị loại hay sao." Những gì anh ta nói cũng rất có lý, nhưng Vệ Gia Thời cảm thấy chỉ từ quan điểm "bị kẻ chủ mưu nhắm tới" thì càng hấp dẫn đội trưởng Cố của phòng 08321 hành động một mình, một đường đi đến cuối… Cố Cảnh Thịnh gật đầu, không chút do dự trả lời: "Được thôi, trước tiên chúng tôi cần dọn dẹp cái đã, sau đó sẽ lập tức tập trung tại sảnh tự phục vụ cùng mọi người." Vệ Gia Thời: "......" Suy nghĩ của đội trưởng có thể so sánh với những tấm vé xổ sổ —— cả về số lượng lẫn xác suất đoán trúng của nó. Mặc dù đầu óc của Vệ Gia Thời không theo kịp suy nghĩ của Cố Cảnh Thịnh, nhưng đôi chân của cậu lại có thể theo kịp bước chân của đội trưởng nha, nhất là khi đội trưởng đang cố tình đi chậm lại. Cố Cảnh Thịnh có chút hứng thú quan sát xung quanh. Hạ Hiểu Vân: "Việc phân bổ số phòng ở đây rất độc đáo." Vệ Gia Thời cảm thấy khả năng dùng từ của Hạ Hiểu Vân quá khéo léo rồi —— nếu nói là ‘độc đáo’, thì đây có thể coi là một khuyết điểm không nhỉ? "Đội trưởng, thực tế bên trong du thuyền thường trông như thế nào?" Cố Cảnh Thịnh hồi tưởng một lát rồi trả lời: "Hầu hết đều giống như khách sạn thông thường thôi. Tất nhiên cũng có một số ít có kết cấu kỳ lạ, sẽ thường nhận được đánh giá tiêu cực dưới mức năm sao." Vệ Gia Thời tinh thần chấn động —— du thuyền càng kỳ quái thì càng có giá trị làm tài liệu tham khảo cho việc thông quan của bọn họ đấy —— hào hứng hỏi thêm: "Vậy sau đó..." Cố Cảnh Thịnh không hiểu nói: "Làm gì có sau đó, lúc nhận ra có điều kỳ lạ thì tôi đã lựa chọn xuống tàu ngay lập tức rồi." Vệ Gia Thời: "=_=" Sau khi ở trong một hệ thống chuyên cung cấp dịch vụ theo kiểu ép buộc như [Boardgame Vui Vẻ] một thời gian dài, Vệ Gia Thời gần như quên mất trong thế giới thực, có một lựa chọn khoa học hơn đó là xuống tàu một lần và mãi mãi.