Chương 163: "Thetis" Ra Khơi (45)

Bắt Đầu Từ Boardgame

05:01 - 19/02/2024

Lâm Kỳ Sâm đứng bên cạnh bể bơi, không hề nhúc nhích, trông anh còn giống tấm phông nền trang trí ở đây hơn cả cây dừa. Nhưng Thương Mân Nga biết rằng anh đang lặng lẽ sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Là một đồng đội tốt của Trung Quốc thời đại mới, Lâm Kỳ Sâm đứng cạnh bể bơi bao lâu, thì Thương Mân Nga sẽ đứng bên cạnh để quan sát anh bấy lâu, anh không những phải đề phòng kẻ xấu nhân nhân cơ hội đâm một dao, mà còn phải đề phòng việc Lâm Kỳ Sâm có thể vô tình trượt chân mà ngã xuống nước. Bốn mươi phút sau, Thương Mân Nga bắt đầu nghi ngờ Lâm Kỳ Sâm đang mở mắt ngủ trong tư thế đứng, anh không kiềm chế được mà khua khua tay trước mắt đối phương: "Anh Lâm?" Lâm Kỳ Sâm đột nhiên bừng tỉnh, hỏi: "Có chuyện gì à?" Thương Mân Nga lắc đầu: "Không có gì đâu, em chỉ định hỏi một chút, Anh Lâm, anh nghĩ thế nào rồi?" Lâm Kỳ Sâm mỉm cười: "Mặc dù tôi đã có thể sắp xếp sơ lược mọi chuyện một cách rõ ràng, nhưng hiện tại vẫn còn thiếu một mảnh ghép quan trọng nhất, khiến tôi có chút bối rối." Thương Mân Nga thông cảm nhìn đồng đội, tuy anh không đi theo con đường trí lực, nhưng hoàn toàn có thể cảm nhận được khó khăn của những người đi con đường trí lực này. Dựa trên kinh nghiệm của một thâm niên giả (*), trong [Boardgame Vui Vẻ], hệ thống sẽ điều chỉnh liên tục loại hình trò chơi mà người chơi tham gia dựa vào tiềm lực của họ. Nếu bị phát hiện có người chơi mang não tiến vào phó bản, thì cậu ta rất dễ bị trôi dạt vào con đường vắt óc chơi game đến khi trọc đầu. (*) thâm niên giả: người chơi có kinh nghiệm Thi Oánh Oánh thận trọng đề nghị: "Cô Diệp kia trông khá thông minh đấy. Anh Lâm, anh có muốn qua đó nói chuyện với cô ấy không?" Lâm Kỳ Sâm suy nghĩ một lúc, cuối cùng đồng ý: "Được thôi." Cố Cảnh Thịnh và Hạ Hiểu Vân đang ngồi bên cạnh Hoàng Hoàn, mỗi người tìm một chiếc phao hình tấm ván để làm đệm ngồi, quay mặt vào nhau chơi cờ caro trên bãi biển. "......" Giấy kẻ ô vuông thì rất khó để tái sử dụng đấy, nhưng bãi cát trong công viên nước thì không những có nguồn cung ngay tại chỗ, mà còn thân thiện với môi trường, chỉ cần tuỳ tiện phủi tay sau một giây là có thể bắt đầu lại từ đầu. Người ta thường bảo “xem cờ thì không nói”, Thương Mân Nga cũng không có gan dám trực tiếp xen vào trận đấu giữa hai người Cố - Hạ, đành đưa tay chọc chọc Vệ Gia Thời đang đọc sách bên cạnh: “Cậu còn học từ vựng ở đây cơ à?” Vệ Gia Thời không nói gì, chỉ đóng trang sách trong tay lại, chỉ tay vào bìa sách ra hiệu cho Thương Mân Nga nhìn. ——"Kinh tế vi mô (Trọng tâm của kỳ thi)", bản viết tay, hữu nghị cung cấp bởi Cố Cảnh Thịnh, ngoài ra còn có còn có những chú thích và ghi chú mà đội trưởng để lại từ thời kỳ xanh tươi của mình. Vệ Gia Thời cuối cùng cũng lên tiếng, biểu cảm bình tĩnh như mặt nước: "Đội trưởng nói rồi, việc lúc nào cũng học từ vựng là quá khổ. Tôi có thể xen kẽ nội dung các môn học khác một cách thích hợp để đầu óc được nghỉ ngơi đầy đủ." "......" Thương Mân Nga luôn cảm thấy cách hiểu về việc nghỉ ngơi của Cố Cảnh Thịnh có chút khác biệt so với họ. Khi thấy Thương Mân Nga có ý định nói chuyện, Vệ Gia Thời lập tức gạt cuốn " Kinh tế vi mô " sang một bên —— Tất nhiên, rất khó để đánh giá xuất phát điểm của việc này là do cậu hiếu khách hay chỉ đơn giản là không muốn học —— Chủ động mở miệng: "Mọi người tìm đội trưởng có việc gì không?” Thương Mân Nga cười ha ha nói: "Tới để nói chuyện phiếm vài câu thôi." Khi hai người đang nói chuyện, ván cờ đã kết thúc, Cố Cảnh Thịnh đứng dậy mỉm cười chào đón. Thương Mân Nga tò mò: "Giữa cô và 'Tạ Quân', ừm, ai thắng nhiều hơn thế?" Cố Cảnh Thịnh lười biếng trả lời: “Chơi cờ caro, thay phiên nhau cầm quân đen, thắng thua ngang nhau thôi.” Lâm Kỳ Sâm trầm tư suy nghĩ: "Người ra tay trước sẽ thắng?" ——Đối với cờ caro, nếu không có điều kiện bổ sung kèm theo, thì người đi đầu tiên sẽ được nữ thần chiến thắng ưu ái. Cố Cảnh Thịnh gật đầu cười nói: "Đối với loại trò chơi có quy tắc tương đối đơn giản thế này, nếu không có hạn chế, thì người ra tay trước đương nhiên sẽ giành phần thắng." Lâm Kỳ Sâm ôn hoà nói: "Cô Diệp rất có kiên nhẫn." Cố Cảnh Thịnh chớp chớp mắt: "Thật ra là không, nhưng ở trong phó bản, thì cũng không tiện để làm việc khác.” Thấy hai người lòng vòng hồi lâu mà vẫn chưa đi vào chủ đề chính, Thương Mân Nga ho hai tiếng rồi xen ngang: "Chúng tôi đến đây vì muốn trao đổi về tình hình phó bản lần này." Ánh mắt Cố Cảnh Thịnh hơi động, dừng trên người Lâm Kỳ Sâm một hồi, chậm rãi hỏi: "Hồi cấp 3 Lâm tiên sinh học ban tự nhiên hay xã hội?" "Tự nhiên." Bất kể là chủ đề này hay nối tiếp chủ đề khác, đều không ảnh hưởng đến việc Lâm Kỳ Sâm kịp thời đáp trả.