Chương 176: "Thetis" Ra Khơi (58)

Bắt Đầu Từ Boardgame

05:06 - 19/02/2024

Vệ Gia Thời: "Vậy những thứ đó đâu?" Cố Cảnh Thịnh nhún nhún vai: "Đương nhiên là bị tôi lấy đi rồi." Vệ Gia Thời kinh ngạc: "Lâm Kỳ Sâm tiên sinh bọn họ không ngăn cản chị sao?" Cố Cảnh Thịnh: "Lý Cao Thạc tiên sinh và cô Thi Oánh Oánh không phải người chơi hệ trí lực lưu. Hai người đó sẽ bị đánh lạc hướng khi nhìn thấy X Quân xuất hiện trong phòng, vì vậy mà dễ dàng bỏ qua tôi, còn về phần Lâm Kỳ Sâm tiên sinh, anh ta cũng đủ thông minh đấy, nhưng lại quá mức cẩn trọng nên không thể xác định xem ai mới là người mang vật phẩm đi —— chỉ cần anh ta nghĩ đến chuyện tôi có thể ném đồ ra ngoài cửa sổ cho cậu, thì không có lý do gì để làm khó tôi cả." Mặc dù sự việc đã trôi qua từ lâu, nhưng Vệ Gia Thời vẫn không khỏi lo lắng: “Nhưng nếu bọn họ thật sự đi kiểm tra ba lô của chị thì sao, đội trưởng?” Cố Cảnh Thịnh không quan tâm: "Kiểm tra thì kiểm tra, bọn họ sẽ chẳng tìm thấy gì đâu —— Vì lý do an toàn, tôi không mang theo kim châm hay thuốc độc, chỉ lấy đi một chiếc thẻ phòng mà thôi." Vệ Gia Thời xoa xoa huyệt thái dương: “Vậy rốt cuộc chị để thẻ phòng ở đâu?” Cố Cảnh Thịnh thản nhiên nói: “Lúc rời khỏi sảnh tự phục vụ, tôi thuận tay lấy một chút cơm trắng, dùng hạt cơm để dính thẻ phòng của Vương Cảnh Phi tiên sinh vào thẻ phòng của tôi. Trừ khi dí sát mặt vào để quan sát, thì sẽ chẳng phát hiện được gì đâu." Vệ Gia Thời: “Vậy giờ kim và thuốc độc vẫn còn ở trong két sao?” Cố Cảnh Thịnh lắc đầu: "Không, lúc sau tôi đã tranh thủ đến '251800' để mang chúng đi rồi, cửa phòng được mở bằng thẻ của Vương Cảnh Phi tiên sinh —— Cậu nghĩ cẩn thận mà xem, trừ khi những hành khách đặc biệt ngay từ ban đầu đã xuất hiện trong phòng hành khách thông thường, còn nếu không thì để vào phòng của người khác, bọn họ phải có cách mở cửa, hơn nữa hệ thống đã từng nói rõ sẽ cung cấp thêm trợ giúp, vậy nên tôi đã thử nghiệm một chút, quả nhiên, thẻ phòng của những người này đều có hiệu quả với tất cả các phòng trên tàu." Vệ Gia Thời có điểm sợ hãi: "May mà Lâm tiên sinh bọn họ không dùng thủ đoạn cưỡng ép để mở két." Cố Cảnh Thịnh suy luận: "Lâm tiên sinh bọn họ hẳn sẽ không dung thủ đoạn để cưỡng ép mở két đâu, mà dù có làm vậy đi nữa, thì cũng không thể tuỳ tâm sở dục mà sử dụng. Khi mới gặp Lâm Kỳ Sâm bọn họ, tôi từng hỏi qua trong két sắt tầng hai có gì, tất cả đều trả lời không biết. Nếu đã không thể mở ra két sắt tầng hai, vậy hẳn cũng không thể mở ra két sắt tầng ba —— Nhân tiện nói thêm một chút, khi rời khỏi phòng ‘000000’, theo lỗ nhỏ trên két sắt, tôi còn đổ một ít bùn vào bên trong, để tủ trên cùng tủ dưới có trọng lượng ngang nhau.” "...............!" Nếu Vệ Gia Thời nhớ không lầm, khi Cố Cảnh Thịnh đang đổ bùn vào két sắt trên tầng hai, Vương Cảnh Phi vẫn đang ngồi xổm trong két sắt của tầng ba đấy —— Cho nên nói, khoảng cách giữa người thường và lão đại chênh lệch vẫn rất lớn. Trong khi hầu hết người chơi đều đang dừng lại ở giai đoạn đọc đề, Cố Cảnh Thịnh đã tìm ra cách giải quyết vấn đề, hơn nữa còn mã hóa thành công câu trả lời của mình. Vệ Gia Thời có thể hiểu được cách làm của đội trưởng, nhưng lại không thể hiểu được cái tư duy vòng vo phức tạp của chị ấy: “Kỳ thực lúc đó chị có thể trực tiếp ném đồ cho em mà, cũng không cần phải mạo hiểm như thế.” Cố Cảnh Thịnh vui vẻ chớp mắt: "Tôi đương nhiên có thể an toàn mà mang theo đồ vật đi trước, còn có thể tránh gặp đám người Lý Cao Thạc cơ, nhưng cậu không thấy việc công khai rời đi trước mặt bọn họ, sẽ khiến mọi thứ trở nên thú vị hơn sao?" Vệ Gia Thời: ".........." Cậu thực sự không cảm thấy vậy đâu! ——Vậy nên mới nói, văn chương nghệ thuật vẫn luôn bắt nguồn từ cuộc sống, “con quỷ lớn” có thể giết chết những chiến binh dũng cảm ngay khi vẫn còn ở trong trứng nước, cốt truyện này thậm chí có thể được xếp vào loại tả thực. Lâm Kỳ Sâm: "Vì vậy, vào ngày đầu tiên, ngoài việc hành khách thông thường trong phòng 000000 bị loại ra, thì một hành khách đặc biệt cũng bị loại bỏ, số lượng hành khách của cả hai bên là một đổi một. Nhưng nếu xét theo tỷ lệ phần trăm, thì chúng ta vẫn có lợi thế hơn.” Thi Oánh Oánh luôn cảm thấy, hơn phân nửa khoảng thời gian trái tim mình bị treo lơ lửng trong phó bản đã bị husky gặm đi mất. Thương Mân Nga không thể hiểu nổi: "Nhưng vì sao Diệp Xán Xán lại phải khiến mọi chuyện trở nên phức tạp như vậy chứ?" Nếu chỉ để che giấu sự thật, thì có thể coi là do muốn đoạt điểm tranh đầu người, nhưng cô ấy rõ ràng có khả năng làm mọi việc một cách hoàn hảo, vậy tại sao còn để lại dấu vết cho những người khác đoán ra sự thật chứ? Trực giác của Lâm Kỳ Sâm mách bảo đối phương ở đây chủ yếu là muốn mua vui, nhưng lại chẳng có bằng chứng nào có thể chứng minh điều đó...... Không đúng! Vẻ mặt vi diệu liếc sang đồng đội nhà mình, Lâm Kỳ Sâm chậm rãi nói: "Cậu còn nhớ không, khi gặp 'Diệp Xán Xán' vào ngày đầu tiên, chuyện cậu từng phàn nàn về việc phó bản này quá nhàm chán ấy?" Thương Mân Nga: "........" Là một người chơi không đi theo con đường trí lực lưu điển hình, anh ta có thể bỏ qua nhiều manh mối trong trò chơi, nhưng với những gì bản thân từng phát ngôn, thì anh ta vẫn nhớ được đấy—— "Trên con tàu này, tôi thậm chí còn không thể tìm thấy bất kỳ NPC nào có thể đánh, chỉ biết nói một câu khó hiểu để cổ vũ đám người sống —— thật là một phó bản đủ nhàm chán.”