Chương 877: Cho các ngươi tìm hiểu

CHƯƠNG 877: CHO CÁC NGƯƠI TÌM HIỂU Nhiệm vụ hệ thống được kích hoạt khiến Trần Hạo vui mừng. Tinh hồn được mở ra, quả nhiên là có liên quan tới tinh khí thần! Với lại còn cầu một được hai, đúng là song hỷ lâm môn rồi. Nhưng mà nghe xong lão quỷ mập kia nói, Trần Hạo ngạc nhiên hỏi: “Không phải vì con trai ngươi sao?” Lão quỷ mập cười nhạt: “Con trai sao, nó chỉ là một trong số mười ba thằng con nuôi của ta, vốn định nuôi nó thật tốt, lại thành ra bùn nhão không chát nổi tường, chết thì chết, ông đây đếch quan tâm. Nếu không phải chuyện của cháu gái ta có chút mất mặt thì cũng không đến mức phải giấu diếm lâu như vậy.” Trần Hạo câm nín. Không hổ là phường thổ phỉ chiếm núi chặn đường, trừ người thân của mình ra, những kẻ khác đều như rơm như cỏ. Nhưng mà Trần Hạo cũng chẳng thèm quan tâm, miễn là hoàn thành nhiệm vụ, tiễn thẳng hai mạng đi đầu thai, về phần đầu thai thành dạng gì, bây giờ không phải chuyện Trần Hạo phải biết đến. Rất nhanh, Uông Hải Lai đã mang đến một bộ hài cốt. Trần Hạo nhận lấy hài cốt, một ngọn lửa bỗng bốc lên, đem hài cốt cháy thành tro. Cảm giác được ngọn lửa, cả hai lão quỷ đều sởn tóc gáy. Ngọn lửa kia khiến bọn họ sinh gia cảm giác không thể nào kháng cự. Thật đáng sợ, đại lão chính là đại lão, không thể trêu vào. Chỉ thoáng chốc, ngọn lửa dần nhỏ đi, trong tay Trần Hạo chỉ còn lại một vệt khí tức xám tro mờ nhạt, nương theo pháp lực của Trần Hạo, nó chậm rãi xoay quanh, sau đó hóa thành một tia tàn khói bây lên trời cao. Theo hướng khói tro nhạt bay đi, Trần Hạo nhìn thật lâu. Rốt cuộc Trần Hạo cũng nhìn về phía Uông Hải: “Anh của ngươi đi đến Hương Cảng*.” (* phiên âm hán –việt của Hồng kông) Uông Hải nhìn Trần Hạo, không lên tiếng. Trần Hạo nói: “Yên tâm đi, nếu ta đã nhận lời ngươi, thì nhất định sẽ giúp ngươi, ta cũng định tới Hương Cảng một chuyến.” Uông Hải vui mừng, cảm kích nói: “Đại ân đại đức của đại sư, tiểu quỷ này sẽ ghi nhớ cả đời.” Trần Hạo cười nói: "Không cần, ta giúp các ngươi, cũng là giúp mình, không cần phải tạ ơn." Xong, Trần Hạo lại tiếp tục: “Thói đời luôn thay đổi, các ngươi lại rời khỏi chỗ ẩn núp, linh thể bị tổn thương quá lớn, cho nên ta sẽ đem các ngươi thu vào trong đây, chờ đến Hương Cảng rồi, tìm được anh của ngươi, thì ta sẽ đem các ngươi thả ra.” “Vậy ta sẽ nghe theo sự phân phó của đại sư.” Hai con quỷ đều không nghi ngờ gì cả. Nếu Trần Hạo thật sự muốn hại bọn họ thì không cần làm chuyện phiền phức như vậy, chỉ cần một ngọn lửa như lúc nãy cũng đủ để thiêu bọn họ thành tro rồi. Trần Hạo phất tay, hai con quỷ nháy mắt biến mất, họ đều được thu vào trong tụ lý càn khôn. Sau đó Trần Hạo lái xe rời đi, gọi điện cho Đới Vân lần nữa, hắn nói thẳng: “Ta muốn đi Hương Cảng một chuyến, hiện giờ không có hộ chiếu đi Hương Cảng- MaCao, ngươi có thể giúp ta sắp xếp một chút không?” Đới Vân nói: “Trần đạo hữu, bên phía Hương Cảng âm linh cũng không xuất hiện nhiều, ngươi nghĩ gì mà muốn qua bên đó vậy?” Trần Hạo nói: “Ta chưa từng sang đó, muốn mở mang tầm mắt một chút.” Đới Vân không nói gì. “Trần đạo hữu, ta cũng không khách sáo với ngươi nữa, trước khi cúp điện thoại, cấp tên đã có lệnh, nếu Trần đạo hữu còn có yêu cầu gì xin hãy nói, chúng ta có thể giao dịch.” Ý của Đới Vân rõ ràng. Trần Hạo cũng không ngạc nhiên gì. Gần đây phạm vi tu luyện đều bị thu hẹp, chắc chắn hữu quan môn không thể ngồi yên được. Kẻ tu luyện đặc biệt như hắn lại vẫn chẳng làm sao, bị dồn ép đến bước đường cùng mới phải thỉnh cầu môn đồ hắn ở nơi này để lấy được bí mật tu luyện được cất giữ. Chẳng qua là bởi vì Trần Hạo bây giờ tiến bộ quá nhanh, hơn nữa họ gặp nhau ngoài ý muốn, cả một đám người đều bị thụt lùi, mối quan hệ giữ kẻ mạnh kẻ yếu đột nhiên thay đổi, khiến cho họ muốn mạnh mẽ cũng không được. Dù sao một người tu luyện gần tới Tiên thiên, lại thành thạo một số bí kíp thần thông gần như đã thất truyền thì có bao nhiêu khủng khiếp, chỉ bọn họ mới hiểu rõ. “Cũng được, sắp xếp máy bay riêng đến đón ta, dùng một thanh pháp khí để trao đổi.” Trần Hạo trực tiếp đáp ứng. Đới Vân nói: “Đạo hữu, pháp khí này thì chúng ta...” “Đừng nói các ngươi không cần nhá, hữu quan môn các ngươi có quyền lớn, hoàn toàn không quan tâm tới pháp bảo này, nhưng bây giờ, mấy cái pháp khí của các ngươi nên bỏ đi rồi, dùng chả được bao lâu sợ đều biến thành thứ vô dụng thôi. Nhưng thứ ta cho các ngươi lại không như thế, món pháp khí của ta, không vì thiên địa biến hóa mà bị ảnh hưởng.” Trần Hạo sâu xa mà mở lời. Đới Vân khiếp sợ: “Sao có thể như thế.” Trần Hạo nói: “Nhìn rồi các ngươi cũng sẽ biết thật giả ra sao, ta chỉ muốn hỏi, giao dịch này, có làm hay không.” “Làm.” Đới Vân quả quyết đồng ý. Tuy rằng thứ muốn biết nhất là bí thuật tu luyện công đức của Trần Hạo. Chỉ có điều là cơm thì phải ăn từng miếng. Pháp khí hiện tại Trần Hạo đồng ý đưa ra không bị thiên địa ảnh hưởng, cũng có giá trị to lớn, nếu như có thể hiểu rõ bí mật bên trong, nói không chừng giới tu hành được một phen đảo ngược, hữu quan môn sẽ dẫn đầu về pháp khí hộ thân, vậy cũng đã là bước lội ngược dòng tuyệt vời rồi, có lẽ nhờ vậy hữu quan môn sẽ đổi đời, một lần hành động hơn mười năm nỗ lực. Trao đổi giao dịch về nơi sẽ tới xong, Trần Hạo lái xe đi thẳng. Xế chiều hôm đó, Trần Hạo xuất hiện bên cạnh sân bay thành phố. Hắn vừa đến đã có nhân viên chào đón, vô cùng long trọng. Trần Hạo lại không thích mấy thứ giả tạo này. So với loại hư vinh này, Trần Hạo nhanh nhanh chóng chóng hoàn thành nhiệm vụ nhận thưởng. Gọn gàng dứt khoát lấy ra một thanh kiếm gỗ đào. Đây là cây kiếm gỗ đào loại bình thường Trần Hạo mua hồi trước, lần này đã nói đến giao dịch, Trần Hạo đã dùng một năm đạo hạnh để làm phép, sau khi khai quang đã trở thành pháp khí, mặc dù đối với âm hồn thông thường sẽ có chút thương tổn, thế nhưng nó không giống vật phẩm cấp thấp bình thường, cho dù không sử dụng hai ba năm thì vẫn có hiệu quả. Nhưng mà pháp khí chính là pháp khí, tình huống bây giờ của tất cả mọ người, cái pháp khí này tuyệt đối là báu vật, dùng để đổi lấy một chuyến bay, có hơi lỗ vốn thì phải. “Đồ đây, ngươi nhìn xem có đúng là thật không.” Trần Hạo lười nói lời vô ích, vào thẳng vấn đề. Người tiếp đón là một lão già nhỏ bé, tu vi không cao lắm cũng khoảng chục năm, so với Long đại sư thì không khác biệt lắm. Nhưng đây là sau khi biến cố xảy ra, trước khi có biến cố chắc hẳn cũng là một vị đại lão. Lão già nhỏ bé rõ ràng đã xem qua tư liệu về Trần Hạo, nghe vậy thì cười cười rồi nhận lấy. Xem xét kĩ càng một lúc, trong mắt lão liền xuất hiện một tia sáng. Cái pháp khí này quả nhiên không giống với những thứ tầm thường nhìn thì đẹp đẽ, nó thật sự không bị ảnh hưởng từ thiên địa biến hóa một chút nào, tuy rằng cấp bậc rất thấp, nhưng lại chứa bí mật kinh người. Chỉ cần hiểu rõ bí mật này thôi. Lão già nhỏ bé tâm tình đầy kích động, không thể kìm lại được. “Đồ vật quý, cảm ơn đạo hữu đã ra tay trợ giúp hữu quan môn.” Trần Hạo lạnh lùng nói: “Đừng nói vậy, quan hệ của đôi bên chỉ dừng lại ở việc giao dịch, chưa từng có hơn. Được rồi, ngươi hãy giữ lấy vật này, máy bay đã chuẩn bị xong chưa?” Lão già nhỏ bé nói: “Đạo hữu có thể đi luôn được rồi.” Vừa dứt lời, liền có một nữ tiếp viên hàng không trẻ đẹp đi đến tiếp đón, trên mặt trưng nụ cười, khiến cho người khác có cảm giác như được đón gió xuân. Trần Hạo không muốn nhiều lời liền đi theo. Hắn vừa đi được không bao lâu, có một tốp người đi ra, mỗi một người đều đã từng là nhân vật cấp cao. “Lão Chu, thế nào rồi?” “Đồ vật là thật, nhưng ta đã xem qua, nhìn không ra manh mối, thứ này rất huyền bí.” “Là đồ thật là được, có thứ này, nghiên cứu mới có thể hiểu rõ, sau đó đem nó sao chép lại nhiều lần, thậm trí nếu nghiên cứu ra thứ mạnh hơn, đến lúc đó chúng ta có thể nắm thế chủ động, kiếp nạn lần này, xem ra cũng là trong họa có phúc rồi.” “Chỉ tiếc tên nhóc này bây giờ đã không thể khống chế được, sớm biết như vậy, cho dù năm đó có cùng đạo môn vứt cả thể diện, cũng đã hành động luôn rồi.” “Bây giờ nói chuyện này cũng vô dụng, tình huống bên kia của đạo môn cũng không tốt đẹp hơn chúng ta bao nhiêu, sớm muộn gì cũng sẽ tìm Trần Hạo, bây giờ tất cả chúng ta đang ở trên cùng một vạch xuất phát, không cần phải cố kỵ, tuyệt đối không được để đạo môn có cơ hội tiếp xúc với Trần Hạo.” “Yên tâm đi, cùng một vạch xuất phát, suy đi tính lại, hữu quan môn chúng ta không cần nói nhiều, người này muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”