Chương 879: Bừng tỉnh đại ngộ

CHƯƠNG 879: BỪNG TỈNH ĐẠI NGỘ Cương thi mình vàng này, không chỉ sáng bóng, dọa người. Thân thể của bọn chúng, dường như thật sự được làm bằng sắt thép, tấn công của gà trống và mèo đen, đánh trúng tạo ra âm thanh khi chạm vào sắt thép. Mặc dù hai đứa nó tu vì thụt lùi, cho nên uy lực không đủ, nhưng có thể chịu nổi tấn công hiện tại của bọn họ, những cương thi này không đơn giản, ít nhất phải có tu vi ba mươi năm mươi năm. Trần Hạo quan sát một lát, trực tiếp ra tay. Đã nhìn ra lai lịch cương thi. Không phải cương thi bình thường, dường như có dấu vết gia trì tà thuật, thuộc về nhân tạo, có thể coi là cương thi kiểu mới. Nhưng loại này, đều là đốt cháy giai đoạn, trên cơ bản cũng không có tiềm lực gì, là vật thuộc bàng môn tà đạo. Đối với cái này, Trần Hạo tự nhiên không có hứng thú, lật tay, Hiên Viên Tam Đại xuất hiện tại trong tay, thân kiếm lắc một cái, kiếm quang tỏa ra. Bước chân Thiên Cương, người như ảo ảnh, nháy mắt xuyên qua. Chỉ nghe tiếng lốp bốp liên tiếp, cương thi mà vốn gà trống, mèo đen đều không phá nổi phòng ngự, toàn bộ chia năm xẻ bảy, chết hết. Một kiếm trảm xuống tiêu diệt cương thi, Trần Hạo chưa dừng tay, Hiên Viên Tam Đại lắc một cái, một đạo kiếm cương chém đứt quan tài ngọc trắng thành hai nửa, lại không thương tổn chút nào tới người bên trong. Mà người bên trong quan tài ngọc trắng, lại là một lão già. Đầu bạc trắng, râu dài nửa thước, mặt như trẻ con, hai mắt nhắm chặt, hơi thở suy yếu nhưng khá ổn định, giống như trong trạng thái quy tức(*). (*) Quy tức: Bắt chước cách thở bằng tai của rùa để nuôi dưỡng khí công bên trong nhằm đạt mục đích kéo dài sự sống. Ông lão chỉ là người thường, không có chỗ kỳ lạ nào, nhưng hai tay ông lão khoác trên ngực, lại cầm một thứ. Đó là một khối ngọc màu trắng, không có hình dáng, phía trên dường như có khắc gì đó, bị ngón tay che mất, nhìn không rõ. Khiến Trần Hạo ngạc nhiên là, trong miệng ông lão dường như ngậm thứ gì, thứ kia có hơi thở kì quái, bao phủ quanh người ông lão, bảo vệ thân thể của ông ta không bị năm tháng hao tổn. "Đại ca!" Uông Hải thấy ông lão, trực tiếp mở miệng. Hiển nhiên, dù là người trở nên già nua, nhưng đã từng sớm chiều ở chung, cùng nhau lớn lên, làm sao lại không nhận ra! Nhưng có thể thấy Uông Hải khó mà chấp nhận được. Vốn cho rằng đại ca đã chết, nhưng vẫn chưa, hơn nữa còn sống rất tốt. Vậy mình báo thù cho hắn ta, là báo thù gì chứ? Mặt khác chính là, Uông gia đến cùng là gia tộc thế nào, vì sao trong trí nhớ của mình không có chị gái, cha mẹ cũng chết sớm, anh trai chỉ là ông chủ một quán rượu. Cảm xúc trong lòng khó mà kiềm chế, Uông Hải trực tiếp tới gần, muốn đánh thức đại ca, hỏi cho rõ. Nhưng lúc Uông Hải đưa tay muốn tiếp xúc với ông lão, đột nhiên xuất hiện dị biến. Lấy quan tài ngọc trắng làm trung tâm, trong phạm vi năm mét, đột nhiên mặt đất lún xuống, nơi này, lại có bẫy. Nhưng Trần Hạo đã sớm phát giác, lúc đồ vật khác đều rơi xuống hố sâu, ông lão bị một sức mạnh vô hình ngăn chặn, không cách nào rơi xuống. Sau đó ông lão di chuyển, rơi xuống mặt đất bên cạnh. Dường như thân thể chấn động, ông lão đã bị kinh động, mí mắt giật giật. Trần Hạo cười đi đến bên cạnh ông ta, đột nhiên ánh mắt dừng lại, khẽ vươn tay, ngọc trắng trong người ông lão bị Trần Hạo lấy đi. Ngọc trắng này lớn cỡ nắm tay, bằng phẳng không có quy tắc, nhìn giống như cố ý bị biến thành dạng này. Mà một mặt của ngọc trắng điêu khắc hoa văn, một mặt khắc chữ, đó là chữ Tinh. Toàn bộ ngọc trắng, chứa đầy bí ẩn, kín đáo mà không thể nắm bắt. Nhưng lúc này nhìn ngọc trắng, Trần Hạo có một cảm giác khó hiểu, thứ đồ chơi này, dường như có quan hệ gì với hắn. Chỉ là Trần Hạo làm thế nào cũng nhớ không nổi, trong lúc nhất thời nhìn ngọc trắng đến nỗi ngây ra. Lúc này, Uông Hải sắc mặt khó coi lần nữa đi tới bên cạnh ông lão, một bàn tay không khách khí đánh trên mặt ông ta. Mặc dù đạo hạnh suy yếu, nhưng là quỷ già trăm tuổi, đánh người vẫn rất nhẹ nhàng. Theo đó, ông lão rốt cuộc tỉnh lại, mở mắt, thấy được Uông Hải gần trong gang tấc, thấy được ánh mắt đáng sợ lạnh lẽo của Uông Hải. "Tiểu đệ!" Ông lão sững sờ, thì thầm một câu. Uông Hải cười lạnh: "Thật sự làm cho tiểu đệ được sủng mà khiếp sợ, đại ca ngươi vẫn còn nhớ ta." Ông lão hoàn hồn, kinh ngạc nói: "Thật sự là ngươi, ngươi chưa chết!" Uông Hải lạnh lùng nói: "Không, ta chết rồi, vì giúp ngươi báo thù, ta và Ngô đại đương gia đồng quy vu tận, sau khi chết ta cũng không nguyện ý đầu thai, tiếp tục đấu với Ngô đại đương gia đến ngươi chết ta sống, chính là vì ngươi, đại ca tốt của ta, ngươi nói xem, đệ đệ là ta, đã đạt tiêu chuẩn chưa?" Ông lão: "...." "Ta nhớ ra rồi, đây là tinh ngọc! Mẹ nó, thì ra là nói thứ này, người của Thiên Cơ môn quả nhiên không hổ là thứ thích đùa bỡn mê hoặc, nói nhiều như vậy, cuối cùng chỉ có một chữ nửa câu mới có ích, còn lại đều là nói nhảm." Giọng nói Trần Hạo vang lên, dường như khá vui mừng, sau đó cầm ngọc trong tay, nụ cười trên mặt che không được. "Tinh ngọc! Tinh ngọc của ta! nhanh trả lại cho ta!" Ông lão phát hiện ngọc đang trong tay Trần Hạo, sợ hãi vội la lên. Trần Hạo cười híp mắt nói: "Ngại quá, ta và em trai ngươi có một giao dịch, vừa vặn ngọc này xem như cái giá trong giao địch đó." "Không thể, đây là bảo vật Uông gia ta truyền lại, không thể cho ngươi!" Ông lão phản bác, nhìn Trần Hạo chằm chằm. "Thật sao? Vậy bảo vật truyền thừa của Ngô gia ta đâu, Uông Dương?" Một giọng nói khác bất ngờ vang lên, sau đó Ngô đại đương gia xuất hiện trước mặt ông lão. Ông lão nhìn thấy, trừng to mắt, sợ đến nói không ra lời. "Bảo vật nhà ngươi, ở trong miệng ông ta." Nói xong, bóng người Trần Hảo vút qua, xuất hiện phía sau ông lão, vỗ sau lưng ông ta, một vật được phun ra từ trong miệng ông ta, sau đó lơ lửng trên tay Trần Hạo. Nhìn thoáng qua, Trần Hạo cười nói: "Quả nhiên là cái này, Nhật Thạch, ngươi cũng thông minh đấy, bên ngoài dùng Tinh Ngọc dẫn dắt ánh sao rèn luyện toàn thân, bên trong dựa vào Nhật Thạch này bảo vệ lục phủ ngũ tạng, bảo vệ từng có cấm chế thế này, có thể giúp thân thể ngươi bảo vệ thời kì đỉnh cao, sẽ không chết, có đầu óc thông minh như vậy, sao lại là người bình thường chứ!!" Ông lão kinh sợ nhìn Trần Hạo, trầm giọng nói: "Ngươi dám phá hỏng chuyện tốt của ta." Trần Hạo cười híp mắt nói: "Chuyện tốt? Chưa hẳn đi, nếu như ta không đoán sai, ngươi hẳn là còn thiếu một tháng sao, như vậy không chỉ có thể giúp ngươi trường sinh, thậm chí còn có thể tìm tới một nơi thần bí nào đó." Ông lão không thể tin được nhìn về phía Trần Hạo: "Không thể nào, bí mật này, cả thế gian cũng chỉ có ba gia tộc biết, bây giờ Lê gia đã sớm không còn, Ngô gia cũng chết ở chiến loạn, Nhật Thạch bị ta cướp đi, bây giờ chỉ có dòng chính của Uông gia ta mới biết bí mật này, sao ngươi có thể...." Trần Hạo thần bí cười nói: "Nếu như ta nói, ta đoán, ngươi tin không?" Ông lão nghi ngờ nhìn Trần Hạo. Trần Hạo nói: "Không cần nói nhảm, Nguyệt Tinh của Lê gia còn không? Lê gia đã không còn, chẳng lẽ ngươi chưa cướp được Nguyệt Tinh?" Ông lão giống như nghĩ đến cái gì, cười lạnh nhìn về phía Uông Hải: "Thật sự không ngờ, ngươi, đồ phản đồ của Uông gia, cấu kết với người ngoài, ngươi trơ trẽn như ngươi...." Ba! Ông ta còn chưa nói xong, một tay của Uông Hải đánh bay đầu của ông ta. Bị lừa gạt trong lòng vẫn chưa gỡ nút thắt được, hiện tại còn mang tội danh phản đồ trên đầu, Uông Hải nháy mắt thất vọng cực độ đối với đại ca, cảm xúc bạo ngược trào lên, trực tiếp đánh chết.