Chương 880: Hoàn thành nhiệm vụ

CHƯƠNG 880: HOÀN THÀNH NHIỆM VỤ Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực Dịch: Mèo Hoang ---------------------- Đầu bay ra thật xa, sau khi rơi xuống, hai mắt trợn tròn, còn mang theo tức giận, trở thành biểu cảm sau cùng. "Phản đồ, hắc hắc, phản đồ." Tự tay giết đại ca, biểu cảm Uông Hải dữ tợn, giống như bi phẫn, lại như thất vọng đau khổ, dường như chưa hết hận, Uông Hải đưa tay muốn hủy diệt thi thể của đại ca. Lúc này, Trần Hạo đưa tay ngăn cản nó, chân thành nói: "Giết cũng giết rồi, để lại đường lui cho mình, đừng rơi vào ma đạo, hại chính mình." Uông Hải im lặng một lát, nhìn về phía Trần Hạo: "Đa tạ đại sư, đời này hồ đồ, chết mới tỉnh táo lại, những thứ khi còn sống, sau khi chết so đo cũng không có ý nghĩa, nhưng cầu đời sau, không họ Uông." Leng keng: Quỷ Uông Hải bị nổ chết, hoàn thành tâm nguyện khi chết, mở ra tinh tàng. Theo lời của Uông Hải, nhiệm vụ hệ thống biểu hiện hoàn thành. Nhìn Uông Hải mặt bình tĩnh tỏa ra ánh sáng trắng, Trần Hạo không có niềm vui sướng khi nhiệm vụ hoàn thành vui sướng, nhưng hắn cũng không biết nói cái gì cho phải. Loại chuyện này, quá phức tạp đi, Uông Hải tồn tại, nói trắng ra chính là một con cờ, sử dụng hết liền vứt bỏ. Dù sao là một thành viên trong gia đình, bị lợi dụng như vậy còn không để ý sống chết mà trả thù, cảm nhận như vậy, không cách nào nói rõ. Sau khi nhìn Uông Hải biến mất, Trần Hạo nhìn về phía Ngô đại đương gia. Nó cũng đang nhìn Uông Hải chuyển sinh. Biểu cảm phức tạp. Chờ Trần Hạo nhìn sang, Ngô đại đương gia đột nhiên cười nói: "Già rồi, già rồi, chấp niệm lại nặng như vậy, thật sự là thông minh một đời, hồ đồ nhất thời, đại sư, lão già ta không cần cái gì, nhưng chiến đấu trăm năm với Uông Hải, một đối thủ lão luyện như vậy không còn, cảm thấy không còn ý nghĩa, vì thế ta sẽ tìm hắn, đừng để thằng nhóc ấy hồi sinh sớm hơn ta, rồi lại đến ức hiếp ta." Nói xong, trên người Ngô đại đương gia cũng tỏa ra ánh sáng trắng, sau đó, chính là âm thanh hệ thống vang lên. Đối với cái này, Trần Hạo không phản bác được. Vốn cho rằng hai nhiệm vụ khá khó, không ngờ cái sau còn đơn giản hơn cái trước, giống như cho không. Chẳng lẽ là gần đây nhân phẩm tăng lên! Lúc đang ngồi cảm thán, ánh mắt Trần Hạo khẽ di chuyển, cười híp mắt nói: "Muốn đi đâu đây?" "Đại sư, tinh ngọc và nhật thạch này ta không cần, tha ta một mạng." Hồn phách anh trai Uông Hải run run rẩy rẩy mở miệng. Ông ta quả nhiên là may mắn. Khi còn sống hưởng phúc, đến bây giờ mới chết. Nhưng cho dù chết rồi, bởi vì có Tinh Ngọc, Nhật Thạch bồi dưỡng, hồn phách cũng mạnh hơn nhiều những âm hồn bình thường. Nếu Trần Hạo không quan tâm đến điều này, nó sẽ tồn tại một thời gian khá dài. "Nguyệt tinh ở đâu?" Trần Hạo lười nói nhảm, trực tiếp hỏi. Ông lão cười khổ: "Đại sư, cái này ta thật sự không biết, nếu không ta cũng không trong trạng thái quy tức, để đệ tử đời sau tìm, năm đó ta nghe nói thứ này xuất hiện ở Hong Kong, nhưng vài chục năm qua vẫn không tìm thấy." Trần Hạo im lặng. "Đại sư, cái khác ta thật sự không biết, ngài hãy bỏ qua ta đi." Ông lão cầu xin. Trần Hạo nhìn về phía ông lão cười: "Nhìn ra, ngươi lúc tuổi còn trẻ cũng coi là một đời kiệt xuất, nếu không phải đùa bỡn em trai ruột và những người khác trên tay, lập nên gia nghiệp khổng lồ như vậy, thì bây giờ sao lại hèn mọn như thế?" Ông lão cười gượng nói: "Đại sư, sống càng lâu, càng sợ chết." Một câu, để lộ ra sự kết thúc của bao nhiêu anh hùng hào kiệt từ xưa tới nay. Trần Hạo nói: "Ta hiểu, cũng được, chuyện nhà ngươi không liên quan tới ta, chỉ cần ngươi không hại người, ta cũng không cần thiết làm chuyện ác, xin từ biệt." Nói xong, Trần Hạo kêu ba động vật, xoay người rời đi. Chờ ra khỏi địa cung, Trần Hạo phát hiện cuộc chiến bên ngoài đã kết thúc, dường như những kẻ xâm chiếm thắng, đang tìm kiếm xung quanh. Ánh mắt khẽ di chuyển, Trần Hạo vẫy tay một cái, hai tảng đá bay đến trong tay, linh quang bao trùm, biến thành hình dáng của Tinh Ngọc và Nhật Thạch. Sau đó Trần Hạo đi ra ngoài, thấy hai người đàn ông cầm súng tự động, một vàng một đen. Dáng người đi tới gần, Trần Hạo cũng dần thay đổi, vẻ ngoài biến giống như họ. Sau đó nhích tới gần. "Tìm được." Đến trước mặt, Trần Hạo kích động lấy ra Tinh Ngọc và Nhật Thạch. Vàng và đen nhìn thấy ánh sáng của Tinh Ngọc và Nhật Thạch, hai mắt lóe sáng, sau đó hộ tống Trần Hạo rút lui, đồng thời dùng bộ đàm yêu cầu rút lui. Không bao lâu, người trong trang viên bọn xâm chiếm đi sạch sẽ. Còn lại hai ba mươi người đi tới một chỗ đất trống, nơi này có mười mấy chiếc xe đủ kiểu dáng dừng lại. Sau khi Trần Hạo đến, có một ông già tuổi không khá lớn, đầu và râu quai nón đều bạc nhận Tinh Ngọc và Nhật Thạch. Sau khi nghiên cứu một lát, râu trắng kích động tuôn tiếng Anh liên tiếp. Trần Hạo nghe không hiểu, nhưng có thể nhìn thấy nét mặt hưng phấn của râu trắng. Sau đó râu trắng hung hăng vỗ vai Trần Hạo, lại nói vài câu tiếng Anh, dẫn tới ánh mắt hâm mộ xung quanh của một đám người. "Hạo ca, tên người nước ngoài này nói, ngươi làm tốt lắm, trở về ban thưởng 1 triệu cho ngươi." Gà trống phiên dịch cho Trần Hạo. Trần Hạo giật mình, chợt kinh ngạc truyền âm nói: "Tiểu Hoàng, học tiếng Anh lúc nào vậy?" Gà trống bình tĩnh nói: "Đã học lâu rồi, cũng chỉ là tiếng nước ngoài thôi mà, 10 ngày nửa tháng là nắm được thôi." Trần Hạo không phản bác được. Mẹ nó, Tiểu Hoàng là một con gà học bá! Lúc này, người nước ngoài râu trắng lấy điện thoại ra, vừa không ngừng nói tiếng nước ngoài, vừa đi về phía một máy bay trực thăng. Mà bên ngoài cũng có người bắt đầu sắp xếp cho đoàn người Trần Hạo lên xe, dường như dự định tách ra đi. Gà trống phiên dịch: "Hạo ca, ngươi nước ngoài này muốn ngồi trực thăng rời đi, chúng ta sợ rằng không thể đi theo, làm thế nào!" Trần Hạo cười, nhìn về phía bướm xanh: "Tiểu Lam, giao cho ngươi." "Tuân lệnh, đại sư ca ca." Bướm xanh bay lên, ánh sáng vô hình khuếch tán, bao phủ bốn phía. Sau đó, Trần Hạo mang theo râu trắng hai mắt đờ đẫn lên máy bay trực thăng, trực tiếp cất cánh. Lúc này, Trần Hạo nói: "Tiểu Hoàng, giúp ta phiên dịch, hỏi hắn, có biết Nguyệt Tinh không?" Gà trống lập tức mở miệng, thuần thục phun tiếng Anh ra, ừm, rất có phong cách Trung Quốc. Nhưng râu trắng vẫn nghe hiểu, đờ đẫn trả lời. "Hạo ca, hắn nói biết, ở đao Hắc Nham." Trần Hạo cười, lấy điện thoại ra, gọi cho Cổ Đạo Toàn. "Xin lỗi, cuộc gọi của bạn không kết nối được, sorry..." A, điện thoại lão Cổ không kết nối được? Không thể nào a? Trần Hạo hơi nghi hoặc một chút, sau đó tiếp tục gọi, vẫn là kết quả như vậy, lập tức im lặng. Trầm ngâm một lát, Trần Hạo lấy điện thoại người nước ngoài râu trắng, bấm số Cổ Đạo Toàn. Lần này trực tiếp kết nối. Ánh mắt Trần Hạo khẽ thay đổi, như có điều suy nghĩ. Không bao lâu, điện thoại kết nối, giọng nói hơi mệt mỏi của Cổ Đạo Toàn vang lên: "Xin chào." "Cổ đạo hữu, là ta, Trần Hạo." Trần Hạo mở miệng. "Trần đạo hữu, ngươi đổi số rồi?" "Chuyện này nói rất dài dòng, trước khoan nói, ta muốn hỏi Cổ đạo hữu một chút, chấn niệm của Thiến cô nương, ta tìm được đồ vật rồi. Ngươi muốn giúp nó hoàn thành tâm nguyện không?" "Cái gì? Ngươi tìm tới Tuyết Thần lệnh rồi?"Cổ Đạo Toàn kinh ngạc nói. Trần Hạo nói: "Không phải Tuyết Thần lệnh, là ba bảo vật nhật nguyệt tinh, ta lấy được tin tức từ trong miệng một người kỳ lạ, chỉ cần tập hợp ba bảo vật, sẽ tìm được Tuyết Thần lệnh." "Ngươi bây giờ ở đâu?" Cổ Đạo Toàn trực tiếp hỏi. "Hồng Kông."