Chương 881: Huyết mạch ràng buộc

CHƯƠNG 881: HUYẾT MẠCH RÀNG BUỘC Cúp điện thoại, Trần Hạo để gà trống tiếp tục hỏi tin tức từ người nước ngoài râu trắng. Nửa tiếng sau, máy bay trực thăng hạ cánh xuống một căn biệt thự. Xuống khỏi trực thăng, Trần Hạo dẫn người nước ngoài râu trắng vào biệt thự, trực tiếp để bướm xanh mê hoặc mấy người ở đây liền ổn. Từ trong miệng người nước ngoài râu trắng biết được, hai bảo vật của nhà họ Uông, gần đây các thế lực lớn mới có tin tức về chúng, bởi vì thế lực sau lưng ông ta cũng có chút quyền lực ở Hồng Kông, cho nên nắm ngay cơ hội dẫn đầu. Nhưng tin tức có thể giả được, vì vậy muốn đưa bảo vật đi, còn cần một số kiểm chứng, và nhiệm vụ của người nước ngoài râu trắng này là ẩn núp không hành động, đợi tin tức an toàn từ tổng bộ truyền tới, đón ông ta tới đảo Hắc Nham. Có thời gian chờ đợi này, Trần Hạo vừa vặn có thể chờ Cổ Đạo Toàn đến. Nhiệm vụ của cô gái Quan Vu Thiến tới khá bất ngờ. Trần Hạo cũng vì ân tình của Cổ Đạo Toàn, nên mới để tâm đến chuyện của Vu Thiến. Bây giờ, nhiệm vụ đã có manh mối, Trần Hạo không có ý định hoàn thành một mình, mà chuẩn bị giao nhiệm vụ cho Cổ Đạo Toàn. Dù sao nợ ân tình cũng phải trả. Sư môn của Cổ Đạo Toàn mấy đời đều giúp cô gái Vu Thiến mà không được, nếu hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ của Cổ Đạo Toàn, thì hắn cũng được ban thưởng mà, cớ sao mà không làm? Cổ Đạo Toàn còn chưa tới, Trần Hạo cũng không nóng vội, bắt đầu sắp xếp lại phần thưởng vừa nhận được từ hai nhiệm vụ. Một Tinh Tàng, một Khí Tàng được mở ra. Nói thật, Trần Hạo không có cảm giác gì, vẫn là con người đó, không bộc phát sức mạnh hồng hoang nào cả, cũng không cảm nhận được thứ gì đặc biệt. Tất cả vẫn bình tĩnh như vậy. Trần Hạo suy nghĩ, có lẽ là do Thần Tàng chưa mở, Tinh Khí Thần đủ hết, mới có thay đổi. Nhưng một nhiệm vụ mở ra hai cái, đã khá bất ngờ, Thần Tàng này thì hơi khó rồi. Không biết dị loại kia có thể phát động phần thưởng này cho nhiệm vụ không. Thời gian chậm rãi qua đi, đảo mắt đã là giữa trưa ngày thứ hai. Trần Hạo đặt một phần cơm trưa đặc sắc, đồ ăn còn chưa tới, Cổ Đạo Toàn đã đến. Nhìn con mắt hắn ta đỏ hoe, hơi thở hơi loạn, hiển nhiên là vội vàng đuổi tới đây. Trần Hạo cười nói: "Cổ đạo hữu, không cần gấp gáp như vậy, trong điện thoại ta đã nói, bên này cũng đang chờ." Cổ Đạo Toàn chân thành nói: "Đợi không được, chuyện của Thiến cô nương, là gai trong lòng ta, nhất định phải cầu được thiện quả cho cô ấy." Trần Hạo bất đắc dĩ, đành phải lấy Tinh Ngọc và Nhật Thạch ra. "Cổ đạo hữu mời xem, đây chính là hai trong ba bảo vật, Tinh Ngọc và Nhật Thạch, vẫn còn một Nguyệt Tinh nữa, không biết vì sao lại lưu lạc vào tay người ngoài, chỉ cần Cổ đạo hữu mang theo hai vật này, tìm được Nguyệt Tinh, ta nghĩ, chắc chắn sẽ có thay đổi kỳ diệu, thứ Thiến cô nương muốn tìm, cũng sẽ có được." Nhận hai thứ này, Cổ Đạo Toàn kiến thức rộng rãi, vừa nhìn liền nhận ra hai thứ này là bảo bối, hơn nữa còn là trân bảo tuyệt thế hiếm thấy. Mặc kệ thứ này có giúp tìm được thứ Thiến cô nương cần không, chỉ bằng việc Trần Hạo không hề kiêng nể gì đã đưa vật này cho hắn ta, đã khiến Cổ Đạo Toàn sợ hãi thán phục. Mình, không nhìn lầm người a. "Được, nếu như có thể tìm ra Tuyết Thần lệnh, ta chắc chắn sẽ có tạ lễ, nếu như không thể, hai thứ này ta sẽ trả cho Trần đạo hữu." Cổ Đạo Toàn nghiêm túc nói. Trần Hạo cười gật đầu: "Yên tâm đi Cổ đạo hữu, nhất định có thể tìm ra. À, Thiến cô nương đâu?" Cổ Đạo Toàn thở dài nói: "Sau khi trời biến đổi, Thiến cô nương giống như bị phản phệ, tiêu tán hồn lực, ta cũng không tìm thấy cách để bù đắp, bất đắc dĩ, liền phong ấn cô ấy." Trần Hạo nhìn Cổ Đạo Toàn một cái. Cổ Đạo Toàn cũng đã từng là một tiền bối đạo hạnh cực kỳ cao. Nhưng bây giờ, hắn ta cũng chỉ có hơn mười năm đạo hạnh, có thể thấy, mái tóc được bảo dưỡng rất tốt, nhưng vẫn có nhiều sợi trắng, làn da đã mất đi độ sáng. Đạo trời vô tình, số kiếp vạn vật. Trần Hạo thầm than một tiếng. Sau đó, mưa gió ở Hồng Kông nổi lên, những chuyện bất ngờ xảy ra, người chết bị thương vô số, thậm chí có tin tức về trận chiến ác liệt ở nước ngoài, các tàu chiến dường như đã được điều động. Nhưng những chuyện này quan chức Hồng Kông đã áp xuống, không có nhà báo nào dám đưa tin. Vào một ngày, có một người khá mập tới tìm người nước ngoài râu trắng, giống như là một người đàn ông thành công, lấy Tinh Ngọc và Nhật Thạch từ người nước ngoài râu trắng xong liền rời đi. Nhóm người Trần Hạo đi theo sau, đi tới bến cảng, nhìn du thuyền to lớn của người đàn ông, Trần Hạo liền nói với Cổ Đạo Toàn: "Cổ đạo hữu, chuyện kế tiếp liền giao cho ngươi." Cổ Đạo Toàn cười nói: "Trần đạo hữu yên tâm, mặc dù ông lão ta đã yếu đi, nhưng hành đạo nhiều năm, chút kinh nghiệm vẫn còn." Nói xong Cổ Đạo Toàn hành lễ, chân thành nói: "Đạo hữu dừng bước." Nhìn Cổ Đạo Toàn đuổi theo du thuyền, Trần Hạo cười, quay người rời đi. Lần này, lại giải quyết xong một khúc mắc, trong lòng nhẹ nhõm không ít. Không biết vì sao. Trần Hạo cảm giác, trong thân thể, dường như có thứ gì đó đã được buông xuống, cảm giác đó, đặc biệt kỳ quái. Mà trực giác của Trần Hạo thấy cảm giác này có liên quan tới việc đột phá Tiên Thiên. Nhưng cẩn thận cảm nhận, lại không có gì. Đang nghĩ ngợi, vẻ mặt Trần Hạo khẽ thay đổi, cất bước đi tới một chỗ khá tối, sau đó dừng bước lại. "Ra đi." Trần Hạo bình tĩnh mở miệng. Trong bóng tối, mấy cái bóng di chuyển, rất nhanh, ba dáng người xuất hiện. Hai người trong đó, chính là Hắc Bạch Vô Thường, một người còn lại là âm hồn một cô gái bị chúng áp giải. Đây là một âm hồn rất bình thường, nhìn tuổi không lớn lắm, tướng mạo cũng không tệ, chết cũng khá đáng tiếc. "Thiên Sư." Sau khi bóng người hiện ra, Hắc Bạch Vô Thường cung kính hành lễ chào hỏi. Trần Hạo cười nói: "Hai vị Vô Thường không cần đa lễ, vị này là?" Hắc Vô Thường nói: "Thiên Sư, nói ra có lẽ khá bất ngờ, đây là người thân của Thiên Sư." Trần Hạo sững sờ: "Ngươi nói cái gì?" Hắc vô thường nói: "Hai anh em chúng ta, vì lý do chức trách, có thể xem một phần của sổ ghi chép sinh tử, truy tìm căn nguyên, sau đó bất ngờ phát hiện cô bé này, có huyết mạch ràng buộc với Thiên Sư, hai anh em chúng ta không dám làm chủ, liền đến hỏi Thiên Sư một chút, nên xử lý như thế nào?" Nhìn Hắc Bạch Vô Thường một cái, lại nhìn âm hồn dường như đang đánh giá hắn, nó lại không bị còng lại, thảnh thơi tự do, cũng không sợ gì. Ha ha, xem ra đây là đãi ngộ đặc biệt của hai Vô Thường. Tục ngữ nói, một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên, tu vi và địa vị của Trần Hạo bây giờ, tương lai làm chủ Địa Phủ, là chuyện ván đã đóng thuyền. Hắc Bạch Vô Thường đều muốn dựa vào để có cơm ăn, đối với người có quan hệ với Trần Hạo, đương nhiên phải ưu đãi. Trần Hạo rất ngạc nhiên. Quan hệ của hắn với gia đình khá lạnh nhạt, tuy xa cách nhưng cũng từng gặp mặt. Nhưng cô bé này, Trần Hạo khẳng định, mình không quen. Kẻ không quen biết, lại có huyết mạch ràng buộc, chẳng lẽ là... Ánh mắt Trần Hạo khẽ thay đổi, nhìn âm hồn hỏi "Ngươi tên là gì?" Âm hồn nói: "Kim Liên." "Họ Phan?" Âm hồn nhìn chằm chằm Trần Hạo: "Phan mẹ ngươi, ta họ Kim." Trần Hạo không thèm phản ứng lại sự tức giận của âm hồn, ngược lại nghi ngờ nhìn về phía Hắc Bạch Vô Thường. Họ cũng không giống, ở đâu ra huyết mạch ràng buộc.