Chương 882: Tin tức và bạch tuộc khổng lồ

CHƯƠNG 882: TIN TỨC VÀ BẠCH TUỘC KHỔNG LỒ "Thiên Sư, trong sách Sinh Tử ghi như vậy, chúng ta cũng không dám lừa gạt ngài a!" Bạch vô thường vội vàng mở miệng tỏ thái độ. Nói xong nó giải thích: "Bên trong sách Sinh Tử ghi, tổ tiên của cô bé này, dường như là bị tách ra khỏi tổ tiên của Thiên Sư, sau không biết vì lý do gì mà đổi họ, cũng không nhận nhau." Trần Hạo nói: "Là đời thứ ba tách ra sao?" Bạch vô thường gật đầu: "Phải." Trần Hạo lập tức khẳng định suy đoán của mình. Tổ tiên của cô bé này, là một trong hai anh em trở mặt với ông cố. Nhưng cũng kỳ lạ, hai tên đó lại không chết vì chiến trận, còn để lại huyết mạch ở nơi khác. Cũng không biết, ông cố biết tin này sẽ nghĩ như thế nào. Trong lòng cảm khái, Trần Hạo nhìn về phía âm hồn. Bộ dáng nhìn mới mười sáu mười bảy tuổi, gương mặt khá đáng yêu, mắt to long lanh, nhưng ngực quá phẳng. Hơn nữa hồn phách của cô bé này dường như quá yếu. "Chết như thế nào?" Trần Hạo mở miệng hỏi thăm. Cô bé vẫn còn canh cánh trong lòng về câu đùa vừa rồi, nghe vậy khẽ nói: "Không nói cho ngươi." Trần Hạo nghe vậy nhíu mày, nói: "Ngươi xác định không nói cho ta?" Cô bé lập tức nghẹn lời. Nó nói giận dỗi, nhưng giọng điệu Trần Hạo không có chút tình cảm nào, nếu như nó nói chắc chắn, có phải sẽ mặc kệ thật hay không? Vừa rồi Trần Hạo nói chuyện với Hắc Bạch Vô Thường, nó nghe rất rõ ràng. Nghe nói người có quan hệ máu mủ với mình này với mình, chắc chắn có thể so với nhân vật thần tiên a! Cô bé im lặng chốc lát, yếu ớt mà nói: "Ta bị bệnh chết, bệnh tim." Trần Hạo im lặng. Khó trách hồn phách suy yếu như vậy, thì ra trái tim không khỏe, trái tim là gốc rễ của con người, trái tim không khoẻ, thân thể, hồn phách, đều sẽ trở nên rất suy yếu. "Nhà ngươi ở đâu? Hiện tại trong nhà còn có người nào?" Trần Hạo tiếp tục hỏi. Cô bé nói: "Ông bà nội ta đã sớm mất, chỉ còn ba mẹ, anh trai và ta." Trần Hạo nói: "Ông nội ngươi trước khi chết có để lại gì không?" Cô bé lắc đầu. Trần Hạo nói: "Vậy ngươi biết lai lịch và thân thế của ông nội ngươi thế nào không?" Cô bé tiếp tục lắc đầu, mở miệng nói: "Ta không quá rõ, chỉ biết hai năm trước khi ông nội qua đời, dường như muốn làm gì, bị bác cả bác hai và ba của ta ngăn cản, sau đó ông nội được đưa tới trại an dưỡng trên đỉnh núi." Trần Hạo suy nghĩ một chút, cười: "Ta hiểu rồi, ừm, mặc dù nói sau đời thứ ba, cũng không thân thuộc gì, nhưng đã gặp, đó chính là duyên phận của ngươi, ta sẽ để Hắc Bạch Vô Thường đưa ngươi trở về, đồng thời điều trị bệnh tim cho ngươi, để ngươi có một cuộc sống vô lo. Nhưng chuyện này dừng ở đây, cha ngươi đã đoạn tuyệt cùng với dòng tộc, thì không cần phải lui tới nữa." Cô bé muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì. Nếu như không phải lần này chết rồi, cô cũng không biết, nhà mình còn có người thân khác, mà người thân này còn trâu bò như vậy! Điều này khiến cô bé nhớ tới chuyện nhà mình, mặc dù ông nội rất giỏi, nhưng cũng chỉ là người thường, so với người trước mắt này, có thể câu thông âm dương, khống chế Hắc Bạch Vô Thường thì yếu hơn nhiều. "Ta có thể gọi ngươi là anh không?" Lúc Trần Hạo sắp xếp cho Hắc Bạch Vô Thường đưa hồn phách của cô bé về, cô bé đột nhiên mở miệng, ánh mắt trong sáng nhìn Trần Hạo. Trần Hạo dừng lại, nhìn cô bé một lúc, lúc này mới cười nói: "Ta có một em trai, mặc dù rất thương nó nhưng vẫn muốn có một người em gái. Một tiếng gọi này của ngươi, ta không cách nào kháng cự." Cô bé vui vẻ. Trần Hạo tiếp tục nói: "Có điều, cô em gái này ta có thể nhận, nhưng người nhà của ngươi, ta không nhận, cho nên, ngươi biết là được rồi, đừng bại lộ thân phận của ta, nếu không cô em gái này cũng hết duyên phận đấy." Nghe nói như thế, cô bé quả quyết nói: "Ta biết rồi, anh yên tâm đi." Trần Hạo mỉm cười, lúc này mới nói với Hắc Bạch Vô Thường: "Về sau phàm là người thân của ta, trừ cha mẹ và em trai ta, còn lại, đừng quan tâm tới ta, nên làm như thế nào liền làm như thế đó." "Tuân mệnh." Hắc Bạch Vô Thường vội vàng nhận mệnh. Trần Hạo lại nhìn về phía cô bé, phất tay, một đạo linh quang dung nhập vào trong hồn phách của nó: "Trở về đi, sống thật tốt, sau gặp nguy cơ gì liên quan tới sinh tử, hô với trời một tiếng ca ca cứu mạng, ta sẽ xuất hiện, nhớ lấy, cơ hội chỉ có một lần, đừng lãng phí." Cô bé còn chưa kịp cảm ơn, liền bị Hắc Bạch Vô Thường đưa đi. Cô bé rời đi, Trần Hạo thở dài một cái. Thực sự không ngờ, hai người rời khỏi nhà lúc trước, không chết bởi chiến trận, vẫn còn để lại huyết mạch. Nhưng đã đổi họ, đó là lựa chọn mới, từ đó không còn liên quan tới dòng tộc. Bên phía ông cố, Trần Hạo cũng nhìn ra. Hi vọng của ông hiện tại đều gửi gắm trên người hắn, lão đại lão nhị cái gì, đều bị ném ra sau đầu, cho dù biết, cũng sẽ không để ở trong lòng. Nếu đã như vậy thì đừng nói cho ông cố, để ông ấy vui vẻ an nhàn, tránh cho bị con cháu bất tài sửa họ làm cho tức giận mà mất. Đang định rời đi, tới chỗ Đới Vân cung cấp tư liệu, bên Hồng Kông có một âm linh già xuất hiện kêu hắn ta đến nhìn xem. Đột nhiên dị biến xuất hiện. Chỉ nghe âm thanh bang bang, một xúc tu vừa to vừa dài từ dưới nước xông lên, sau đó đập mạnh lên du thuyền đang đậu trên bến cảng. Du thuyền khổng lồ, cũng bị xúc tu đập cho nghiêng ngả. Trần Hạo thấy, có chút kinh ngạc. Xúc tu này, là bạch tuộc khổng lồ! Mẹ nó, trong biển thật sự có quái vật khổng lồ? Không đúng, vừa rồi Cổ đạo hữu lên du thuyền rồi! Trần Hạo kịp phản ứng, ý niệm bao trùm, tìm kiếm Cổ Đạo Toàn, sau đó ánh mắt Trần Hạo trở nên cổ quái. Trên du thuyền, cũng không có hơi thở của Cổ Đạo Toàn. Không chỉ có không có Cổ Đạo Toàn, ngay cả người thành công mà họ theo dõi cũng không thấy tung tích. Chuyện gì xảy ra? Dời đi rồi? Trần Hạo nghi ngờ. Lúc này bạch tuộc khổng lồ không ngừng tấn công du thuyền, phá hư du thuyền, phía trên có rất nhiều khách kinh ngạc hét lên, có người nhảy xuống nước, có người tránh ra xung quanh. Dường như bạch tuộc kia có mục đích, xúc tu không ngừng tấn công, không phản ứng với sự hoảng hốt của loài người. Trần Hạo cẩn thận quan sát, liền phát hiện, bạch tuộc khổng lồ này, trên người có tà khí! Đây là, bạch tuộc khổng lồ bị khống chế! Chẳng lẽ, nó đến cướp Tinh Ngọc và Nhật Thạch? Trần Hạo như có điều suy nghĩ, sau đó lại không lo được nhiều. Vì cướp đồ, mà tổn thương người vô tội, đây chính là tội nghiệt. Sau này Trần Hạo đương nhiên muốn nắm âm dương trong tay, lập ra quy tắc sống chết, loại chuyện hại người này, chắc chắn sẽ bị trừng phạt. Bay tới gần, lật tay, Hiên Viên Tam Đại xuất hiện, sau đó Trần Hạo đạp mạnh chân, dáng người bay lên trời, đến khi cao tới mấy chục mét, sau đó lắc Hiên Viên Tam Đại một cái, kiếm cương dài mấy mét như sao băng, trực tiếp chặt đứt xúc tu của bạch tuộc khổng lồ. Bạch tuộc bị đau kinh sợ, xúc tu còn lại lắc lư, quất về phía Trần Hạo. Trần Hạo cười lạnh một tiếng, dáng người lật lại, từng đợt kiếm cương như ánh sáng rực rỡ, bao trùm cả bầu trời. Nơi kiếm cương qua, bạch tuộc khổng lồ biến thành bạch tuộc mất vòi, sau đó kiếm quang Trần Hạo khống chế, phân thành hai. Hoảng sợ tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, những người trên du thuyền chưa kịp tìm kiếm cao nhân như kiếm tiên giáng trần, Trần Hạo đã đi xa khỏi du thuyền vài dặm, nhìn thấy một người đàn ông da đen râu trắng ăn mặc sặc sỡ, một tay cầm một chai bia, một tay cầm một nửa con vịt nướng gặm, đặt Hiên Viên Tam Đại lên cổ gã, nhếch miệng cười một tiếng: "Nghe hiểu tiếng Trung không?"