Chương 884: A Mịch La lên xe

CHƯƠNG 884: A MỊCH LA LÊN XE Hồng Kông, biệt thự dưới chân núi Phượng Hoàng. Trần Hạo ngồi trên sô pha, trên bàn trước mặt bày ra mấy chục loại đồ ăn, còn gà trồng, mèo đen và Lam Hồ Điệp thì đang ăn hết sức thích thú. Còn người da đen bị bắt làm tù nhân đang đứng cạnh với vẻ mặt cung kính, ,mà đứng bên cạnh hắn ta còn có một người đàn ông trung niên đnag ngồi kể lại những chuyện xảy ra hai ngày nay ở Hồng Kông. Người da đen khôn khéo, biết mình nói tiếng Hán không lưu loát cho nên tìm một người có thể làm cho Trần Hạo hài lòng. Tất nhiên là Trần Hạo hài lòng rồi. Người da đen thật đúng là mạnh, mình bảo làm gì thì chỉ cần thời gian ngắn ngủi cũng làm xong chuyện, thu hút A Mịch La tới đây. Hai ngày này, toàn bộ Hồng Kông, người nổi tiếng nhất không phải minh tinh, cũng không phải tin nóng, cũng không phải người giàu có nào đó, mà là A Mịch La. Vừa đến Hồng Kông, cô ta liền men theo những mẩu tin nhỏ đi thăm hỏi đám thế lực đang ở Hồng Kông, sử dụng hành vi điên cuồng nhất, đánh. Khiến cho các thế lực biết rõ khả năng của mình. Vì vậy mà không có gì che giấu được cô ta, trong khoảng thời gian ngắn người này cũng trở thành người phụ nữ nổi tiếng nhất ở Hồng Kông. Tuy nhiên cho đến hôm nay, A Mịch La đột nhiên biến mất, làm cho đám chó săn chuyên trách của các tờ báo và đài truyền hình loạn thành một nồi cháo. Trần Hạo ngồi trên sô pha nghe người đàn ông trung niên báo cáo xong mới bật cười: "Ta biết rồi, các ngươi đi xuống đi, bắt đầu kế hoạch thứ hai." Người da đen và người đàn ông trung niên dứt khoát rời đi. Không lâu sau, Trần Hạo nhìn lên tầng trên, cười nói: "Đã đến rồi còn trốn làm gì?" "Ngươi tính toán ta, ngươi có thấy vui không?" Một giọng nói lạnh lùng vang lên, sau đó bóng người bay xuống dưới, để lộ khuôn mặt của A Mịch La. Nhìn thấy người phụ nữ này, gà trống và mèo đen đều dừng lại, nhìn cô ta một cách thận trọng. Sau khi tiếp xúc được một khoảng thời gian, hai đứa nhóc đều hiểu rất rõ người phụ nữ này có bệnh thần kinh, không nên trêu chọc. Trần Hạo cười nói: “Ta muốn nhìn ngươi nghiện làm người nổi tiếng như thế nào ý mà, không biết còn nhớ đến nhiệm vụ của mình hay không." A Mịch La trừng mắt với Trần Hạo: "Nhảm nhí, ngươi làm sao biết ta không đi tìm, chỉ có điều rất lạ là ta càng tìm thì càng cảm thấy nó cách ta càng xa, thay vào đó ta tìm đến ngươi thì cảm nhận được nó ở rất gần." Nói xong, A Mịch La nhìn Trần Hạo với ánh mắt sắc bén: "Ta vô cùng nghi ngờ ngươi thật sự có được Thần Tỉ, mà chỉ không muốn đưa cho ta.” Trần Hạo nói: "Thật ra trước đây ta có một cái Ngọc Tỉ nhưng ta lại vứt nó rồi." A Mịch La dẩu môi, bước đến sô pha, ngồi tùy ý trên đó, ánh mắt sắc bén nhìn Trần Hạo: "Mặc dù bị ngươi lợi dụng, tuy nhiên lúc trước ngươi cũng đã cứu ta, coi như như ân oán giải trừ, bây giờ ngươi không có tư cách sai bảo ta nữa." Trần Hạo bật cười và nói: "Khi nhận ra Thiên Đạo bị thay đổi thì người người tu hành trên thế giới bị đàn áp, tu vi bị giảm dần. Mà dị loại như ngươi lại sống thoải mái như cá gặp nước cho nên mới bay nhẹ nhàng như vậy à?" A Mịch La nói với vẻ tự hào: "Ta bay đấy, vậy thì làm sao? Ít ra thì bây giờ không ai có thể ngăn cản bản tọa làm gì cả." Nói xong, A Mịch La nhìn chằm chằmTrần Hạo rồi nói tiếp: "Ngay cả ngươi, cũng không được." Trần Hạo nói: "Được rồi, ngươi bay được thì cứ bay đi, ta cũng chả thèm cản ngươi làm gì, ngươi đến đây tìm ta nghĩa là vẫn còn nhớ tình cũ, vậy thì ta cũng chẳng lợi dụng ngươi làm gì, chúng ta làm một cuộc giao dịch đi." A Mịch La úp ngược tay lại, không biết cái cắt móng tay được lấy ra từ chỗ nào, cẩn thận sửa móng tay, nói chuyện tùy ý: "Không có hứng thú, trừ khi ngươi nói cho ta biết tin tức của Thần Tỉ." Trần Hạo nói: "Tin tức của Thần Tỉ thì không có, tuy nhiên ta có thông tin về U Minh , ngươi có muốn biết không?" A Mịch La dừng lại động tác sửa móng tay, ánh mắt nhìn về phía Trần Hạo: "Theo như ta biết thì ngươi phải loại người thích nói khoác. Nhưng tin tức về U Minh thì ngươi biết từ đâu?" Trần Hạo nói: "Ta có một người cùng hợp tác đã đi vào U Minh, phát hiện một điểm chuyện rất thú vị, có lẽ ngươi muốn biết đấy." A Mịch La nhìn Trần Hạo một lúc lâu, cuối cùng mới mở miệng nói: "Phương thức giao dịch là gì?" Trần Hạo cười: "Ta có một thứ, ngươi mang nó theo và có người sẽ sắp xếp hành trình cho ngươi, còn chuyện khác ngươi không cần quan tâm." "Thứ gì?" Trần Hạo úp ngược bàn tay và sau đó một quả cầu thủy tinh to như một chiếc đĩa xuất hiện trên tay hắn. Quả cầu thủy tinh tròn như trăng rằm và trong suốt, nhưng dường như có chứa điều gì đó, bề mặt quả cầu phát ra ánh sáng mờ ảo, giống như được bao quanh bởi một nguồn năng lượng bí ẩn, mang đến một cảm giác uy nghiêm cho người khác. Nhìn vào quả cầu thủy tinh, A Mịch La mở to hai mắt nhìn: "Đây là long châu? Không có khả năng, thế giới này đã không còn con rồng nào thì làm sao có thể tồn tại long châu! Đây là, giả!" Trần Hạo cười nói: "Mặc kệ nó là thật hay giả, ngươi chỉ cần mang nó đi theo là được, còn chuyện khác thì không cần ngươi làm." A Mịch La khịt mũi lạnh lùng: "Làm một cái bia ngắm thì tất nhiên không phải làm gì hết rồi, có thể thu hút mọi sự chú ý là được rồi." Trần Hạo nói: "Đối với ngươi mà nói chuyện này không khó, dù sao bây giờ ngươi chẳng có đối thủ nào ở Trái Đất cả, coi như làm bia ngắm cũng chẳng có viên đạn nào có thể làm tổn thương đến ngươi." A Mịch La không bị lay chuyển: "Không cần phải nịnh ta, không có tác dụng gì đâu. Nhưng mà ta sẽ đồng ý chuyện này, nói đi, bây giờ U Minh thế nào rồi?" Trần Hạo phất tay một cái và ném quả cầu sang cho A Mịch La, đồng thời mở miệng nói: "Mặc dù U Minh và nhân gian có mối quan hệ rất phức tạp, nhưng không phải một thể, mà là ba cõi ở cùng một nơi thôi, nhân gian gặp nạn thì trên trời dưới đất cũng không tránh được. Thiên Đình đã không còn tồn tại từ rất lâu rồi, Địa Phủ cũng trở nên trống rỗng, liên kết với Thiên Đình ba mươi ba ngày, vùng đất U Minh của Địa Phủ cũng đang thay đổi. Về ba mươi ba ngày thì tạm thời ta chưa hiểu rõ ràng, nhưng là vùng đất U Minh đang dần dần tan vỡ rồi." "Cái gì!" A Mịch La quá sốc: "Không thể nào, U Minh lớn thế nào ngươi sẽ không tưởng tượng được đâu, cho dù là những Đại Năng thời Thượng Cổ cũng chỉ có thể chiếm một góc nhỏ trong U Minh, mà sự thay đổi của thế giới này liên quan gì đến chuyện xây dựng Địa Phủ chứ?" Trần Hạo nói: "Ta cũng không rõ lắm, chỉ là mấy người lẻn vào U Minh mang tin tức như vậy về, U Minh cũng giống thế giới này, cũng đang chịu đựng những thảm họa, mà dường như còn đáng sợ hơn ấy, xác chết khắp nơi, sát khi mênh mông cuồn cuộn, cả một mảnh đất hoang tàn. Nếu không phải kịp thời quay lại thì người đó cũng bị ảnh hưởng rồi.” Nói xong, Trần Hạo cười nói: "Hơn nữa, ngươi tìm kiếm Thần Tỉ cũng chính là tìm lối thoát còn gì nữa? Bây giờ U Minh gặp chuyện mà ngươi lại không dám thừa nhận là sao?" A Mịch La im lặng. Một lát sau, A Mịch La nhìn về phía Trần Hạo: "Ngươi nói người kia còn có thể quay lại U Minh nữa không? Nếu như có thể thì mang thêm ta nữa được chứ." Trần Hạo ngạc nhiên: "Ngươi không thể tự trở về được à?" A Mịch La mỉm cười cay đắng: "Mặc dù thế giưới thay đổi khiến ta không bị áp chế nữa, nhưng lại làm mấy đi lực tương tác với U Minh rồi. Ta thử rất nhiều cách nhưng cũng chẳng có tác dụng gì." Trần Hạo dứt khoát nói: "Vậy được rồi, ta đồng ý, chờ chuyện bên này xong xuôi, ta sẽ giới thiệu mấy vị đại lão cho ngươi, có thêm người bản địa như ngươi nữa, có lẽ kế hoạch họ sẽ dễ làm hơn." "Được, ta chờ tin tức của ngươi. Đừng để chúng ta chờ quá lâu." A Mịch La nói xong liền thu lại quả cầu thủy tinh và bay đi. Sau khi A Mịch La đi được mười phút thì ở Hồng Kông có tin tức được phát ra, để cho các thế lực lớn trên toàn thế giới được biết. Có một người phụ nữ bí ẩn đã cướp mất long châu, chuẩn bị mở ra bảo tàng bí mật của Long cung.