Chương 889: Một khởi đầu mới

CHƯƠNG 889: MỘT KHỞI ĐẦU MỚI Đây là… Nguyên thần thoát ra khỏi cơ thể ư? Trần Hạo cảm thấy ý niệm của mình vô cùng to lớn, hắn cảm nhận được mọi sự vật, ý chí như bao trùm thế giới bên dưới. Chỉ một ý nghĩ, trong nháy mắt, Trần Hạo đã xuất hiện phía trên sông Kim Hà. Bên dưới sông Kim Hà, hạt giống khổng lồ kêu gào ầm ĩ, trên người nó xuất hiện vết thương, đang chảy ra máu tươi, rõ ràng là bị ai đó đánh cho trọng thương. Có điều khi Trần Hạo nhìn rõ thứ được trồng dưới mặt đất, hắn cảm thấy thứ này có chút kì lạ. Nó giống như là đã có trí tuệ vậy. Nguyên thần của Trần Hạo hiển hiện trên không, dưới lòng đất, hạt giống bất chợt sửng sốt, nhưng nó cũng không tức giận, mà đâm đầu vào vực nước sâu, dường như có ý đồ định chạy trốn. Trần Hạo chỉ ngón tay lên Kim Hà, trong nháy mắt, nước bao quanh Kim Hà như bị đóng băng, phạm vi mười dặm bên trong nước đều bị Trần Hạo khống chế. Trong nước, phía dưới lòng đất, hạt giống càng hoảng sợ, bất an hơn, có tiếng khóc thút thít kì lạ vang vọng đâu đây. Trần Hạo không giết nó, mà dò xét một lát, rồi trực tiếp truyền đi ý nghĩ của mình. Ở dưới mặt đất, hạt giống dần dần bình tĩnh lại, nó phát ra thanh âm có chút quái dị, chẳng qua lần này, giọng điệu của nó hình như có hơi tủi thân, giống như là đang làm nũng, van xin giúp đỡ. Trần Hạo cười cười, siết chặt tay, trên đầu ngón tay xuất hiện một đám ánh sáng, bay vào trong nước, hòa vào thân thể dưới mặt đất của nó. Trong khoảnh khắc, hạt giống nằm dưới lòng đất được ánh sáng bao phủ, vết thương trên người nhanh chóng được chữa lành, đồng thời trí tuệ của nó cũng tăng lên rất nhiều. Dưới mặt đất, hạt giống vui vẻ, nó phát ra âm thanh hạnh phúc. Sau đó, nó từ trong nước thò đầu ra, nhìn Trần Hạo ba giây, rồi mới quay người lại, lặn xuống nước và quay trở lại từ một vết nứt dưới sông Kim Hà. Sau khi đưa tiễn hạt giống, Trần Hạo quan sát trời đất một lần nữa. Thế giới rộng lớn, vô cùng rộng lớn và vô hạn, do suy nghĩ sinh ra, vạn vật đều có suy nghĩ trong lòng, ý niệm vừa sinh ra đã vượt qua sự giao lưu giữa chủng loại, chủng tộc, nó là liên hệ tinh thần. Cảm thán trong chốc lát, Trần Hạo nhếch miệng cười. Lòng có trời xanh rộng lớn, ý niệm du đãng tại thế gian. Cuối cùng, ta đã thành công rồi. Giờ phút này, càng ngày càng có nhiều người tụ tập ở hai bên bờ sông Kim Hà, các loại vũ khí cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, một số chiếc tàu lớn đang lao tới. Chẳng qua, khi bọn họ đến, đã định sẵn là tốn công vô ích rồi. Trần Hạo không để ý đến đám người này, ý nghĩ trong đầu chuyển động, hắn xuất hiện bên cạnh cha mình. Bố hắn vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, hơi đen, nghiêm túc thận trọng, ăn mặc chỉnh tề, ông cõng người bị thương tới chỗ bác sĩ, rồi quay người rời đi. Điều này khiến Trần Hạo có chút ngạc nhiên. Mọi người đều muốn săn lùng thứ dưới mặt đất, vậy mà cha hắn lại rời đi? Thấy bóng lưng xa dần của cha, Trần Hạo hơi di chuyển ý nghĩ một chút, Nguyên thần đã trở về thân thể. Sau một khắc, cảm giác giao hòa với vạn vật biến mất, nhưng Trần Hạo vẫn cảm nhận thế giới bên dưới vô cùng rõ ràng. Trong lòng sinh ra sự thỏa mãn, Trần Hạo quay người, bước đi, tiến một bước mà người đã ở ngoài trăm mét. Không bao lâu, Trần Hạo giả vờ mới nhìn thấy cha, bước tới trước mặt ông. “Cha.” Trần Hạo la lên. Cha Trần sững sờ, kinh ngạc nói: “Trở về rồi à?” Trần Hạo gật đầu: “Con có vài ngày nghỉ, nên muốn về thăm nhà một chút, cha định đi đâu?” Cha Trần nói: “Sông Kim Hà xuất hiện quái thú, Chính phủ muốn bọn ta hợp tác bắt nó.” Trần Hạo cười cười. Hai chữ “Quái thú” phát ra từ miệng cha, có một cảm giác vui vẻ không tên. “Cha bắt được nó chưa?” Trần Hạo hỏi. Cha Trần lắc đầu: “Không có.” “Vậy sao người đã trở về rồi? Con thấy có rất nhiều người đều qua đó.” Cha Trần im lặng một lát, nói: “Quái thú không ăn thịt người. Trước đó, ta chạm mặt nó ở bờ sông, nó liếc ta rồi bỏ đi, Lưu Đại lại nổ súng, nên bị quái vật phun nước vào người khiến bản thân bị thương. Quái thú này là loại phân biệt ân oán rõ ràng. Trần Hạo có chút xấu hổ. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, có thể nghe được lời đánh giá như thế về thứ dưới mặt đất từ miệng cha mình. Có điều, thấy sắc mặt của cha Trần, trong đầu Trần Hạo hiện lên suy nghĩ trêu đùa cha, hắn mở miệng nói: “Quái thú là người ân oán rõ ràng, nhưng mà Ultraman không biết.” Cha Trần không nói gì, chỉ nhìn Trần Hạo. Trần Hạo cười đùa, nói: “Cha, mẹ làm đồ ăn ngon rồi, nhưng bị mọi người kéo đi đánh bài, cha con ta trở về uống chút rượu đi? Con mang rượu ngon về cho người nè.” Cơm nước no nê, Cha Trần trao đổi một số chuyện về công việc với Trần Hạo, còn chuyện kết hôn thì ông không có ý kiến gì, tỏ vẻ chuyện này để Trần Hạo tự quyết, ông không ép buộc, miễn là báo trước với ông một tiếng là được, đừng để ông mãi không có cháu bồng. Mấy ngày tới, Trần Hạo chỉ ở nhà, lại giống như lúc trước, nhậu nhẹt chơi bời, vui vẻ bên người thân, nhân tiện vào thành phố thăm em trai Trần Quang. Chỉ có chút ngoài ý muốn là đôi vợ chồng trẻ từ bỏ việc đi du học, học y tại đây luôn, bởi vì mẹ của Tiểu Ngọc bị ung thư, may mới chỉ ở giai đoạn đầu. Dù vậy, chuyện này cũng khiến Ngọc Nghị từ bỏ ý định ra nước ngoài, sau đó chuẩn bị làm bác sĩ tại bệnh viện ở nơi này. Sống ở trên đời, điều quan trọng nhất là giữ cho mình có một cơ thể khỏe mạnh, khi đó mới có thể sống lâu, mới có thể sum họp với người nhà. Tiểu Ngọc chỉ có một người mẹ, đương nhiên là không muốn mẹ mình ra đi rồi. Hiện tại, Trần Quang lại biến thành cái đuôi luôn lẽo đẽo theo sau Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc nói gì thì nó làm cái đó. Đối với chuyện này, Trần Hạo không muốn bình luận gì thêm. Mỗi người đều đưa ra lựa chọn của riêng mình, tương lai của bản thân, người khác không có quyền can thiệp vào. Trần Hạo không muốn phá hỏng gia đình của mình, cũng không có ý định nói cho cha mẹ, càng không đối xử đặc biệt với em trai, hắn muốn bọn họ vui sướng trải qua một đoạn nhân sinh hoàn mỹ, đây mới đúng là ý nghĩa của sinh mệnh. Còn sau này, khi cha mẹ trên trăm tuổi thì tính sau, dù họ muốn đầu thai kiếp khác, tiếp tục kiếp sống mới hay có sắp xếp gì khác không, điều đó còn tùy thuộc vào lựa chọn của hai vị trưởng bối. Sau mấy ngày nhàn hạ, Trần Hạo lại ra đi, cha mẹ hắn cũng không nói gì, các con lớn rồi, bọn chúng đều có sự nghiệp riêng của mình, điều mà bậc cha mẹ có thể làm chính là luôn ở sau lưng ủng hộ chúng. Sau khi rời khỏi nhà, Trần Hạo quay lại Tam Thủy Quan. Xa cách đã lâu, Tam Thủy Quan vẫn như trước đây, vẫn sạch sẽ, không chút bụi bậm, cũng không có cỏ dại. Sau đó, Trần Hạo trông thấy hai người. Hóa ra là ông lão mặc áo bào màu vàng và người đàn ông gầy gò mà Trần Hạo đã cho vào quên lãng. Một người thì lúc trước dù có bị đánh chết cũng không bỏ đi. Còn một người là đồ đệ của Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng cho hắn ta một bộ công pháp rồi chả đoái hoài tới nữa. Hiện tại, hai người đều bi thảm như nhau. Thiên đạo biến mất, người tu hành đều bị cắn trả. Ông lão mặc áo bào màu vàng còn đỡ vì có cơ sở vững chắc. Nhưng người đàn ông gầy gò thì thảm hơn nhiều, gần như biến thành người bình thường, thậm chí già hơn trước kia rất nhiều. Nhìn thấy nhóm mấy người của Trần Hạo, người đàn ông gầy gò đang cầm thùng nước để quét dọn nhà vệ sinh chợt ngây người, nước mắt rơi như mưa, lập tức xông tới chỗ Tiểu Hoàng, quỳ xuống, đau khổ nói: “Hoàng đại nhân, cuối cùng đại nhân cũng trở về rồi, mau cứu ta với, hiện tại tình cảnh của ta rất thê thảm.” Tiếng kêu rên thê thảm, lại còn khóc thút thít khiến Tiểu Hoàng im lặng. Choáng váng, không biết sự can đảm lúc cầm dao đâm ta trước đây của ngươi biến đâu rồi? Bộ dạng thê thảm này của ngươi khiến ta quá mất mặt! Ông lão mặc áo bào màu vàng cũng dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn về phía Trần Hạo, chỉ có điều ông ta cũng không dám mở miệng vì chính bản thân ông ta mặt dày ở lại đây chờ bọn họ. Trần Hạo đánh giá xung quanh một hồi, rồi nhìn về phía ông lão mặc áo bào màu vàng, nói: “Ngươi vẫn luôn quét tước nơi này hả?” Ông lão mặc áo bào màu vàng gượng cười nói: “Ta vốn định xây một chỗ để ở, nhưng nơi này cũng cần có người ở lại quét tước, nên mới ở lại, nếu tiền bối đã trở về thì ta sẽ dọn đi, lập tức dọn ngay đây.” Trần Hạo nói: “Không cần, quét dọn không tệ, về sau nơi này sẽ giao cho ngươi phụ trách.” Nói xong, Trần Hạo cất bước rời đi, nghe thấy những lời này, khuôn mặt ông vui vẻ.