Chương 890: Địa phủ, lập

CHƯƠNG 890: ĐỊA PHỦ, LẬP Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực Dịch: Mèo Hoang --------------------- Trở lại chỗ ở, Trần Hạo trực tiếp đóng cửa lại, sau đó mở Tụ Lý Càn Khôn ra, Nguyên thần đi vào. Trần Hạo hiện ra trong Tụ Lý Càn Khôn, thích thú đánh giá xung quanh. Trước kia, Trần Hạo luôn dùng ý niệm đi vào trong không gian, nhưng đây là lần đầu tiên hắn đi vào bằng bản thể, cảm giác lúc này rất khó tả. Tụ Lý Càn Khôn không nhỏ cũng không tính là lớn, chỉ có thể tính là một không gian độc lập loại nhỏ, đối với hắn vậy là đủ rồi. Nhưng giờ phút này, khi Trần Hạo bước vào trong không gian, hắn cảm thấy mình quá là nhỏ bé, Tụ Lý Càn Khôn là sự kết hợp giữa tinh khí thần của bản thân hắn và ý nghĩa sâu sa từ trời đất bồi đắp mà thành. Nói cách khác, nó không phải là hệ thống trống rỗng tạo ra từ hư không. Có điều việc này cũng khá hợp lí, dù sao thì thời điểm hắn còn yếu đã có thể khống chế Tụ Lý Càn Khôn rồi, nếu như không có tinh khí thần của bản thân thì làm sao hắn có thể khống chế nó được? “Chúc mừng đạo hữu đã lột xác thành công.” Cô gái mặc áo trắng hiện ra từ hư không, xuất hiện bên cạnh Trần Hạo, mở miệng nói. Tiếp đó, Đế quân và Đại đế đồng thời xuất hiện. Đại đế dùng ánh mắt kì lạ nhìn Trần Hạo, không biết ông ta thầm nghĩ điều gì. Trái lại, Đế quân nhìn Trần Hạo với đôi mắt rực lửa, như đang mong đợi chuyện gì. Đúng lúc này, Đại đế đột nhiên mở miệng nói: “Sau khi Thiên Đạo biến mất, Tiên Thiên cũng không còn, ngươi lại là Tiên Thiên nhưng hình như không giống với Thiên đạo Tiên Thiên, có chút khác biệt.” Trần Hạo cười nói: “Có gì khác biệt?” Đại đế nói: “Trẫm nhìn không ra nhưng có thể cảm giác được.” Cô gái áo trắng nói: “Bất kể như thế nào, đạo hữu đạt được thành tựu, kế hoạch của chúng ta đã thành công một nửa, tiếp theo là thực hiện bước thứ hai, đạo hữu, ngươi bỏ được không?” Trần Hạo nhìn về phía cô gái áo trắng, nói: “Ý ngươi là Tụ Lý Càn Khôn chứ gì?” Cô gái áo trắng cười nói: “Xem ra đạo hữu đã lo liệu mọi việc một cách kĩ càng rồi.” Trần Hạo nói: “Nói đến việc này, Nguyệt Linh đạo hữu, sau khi ta đột phá cảnh giới, cũng lĩnh ngộ rất nhiểu, đạo hữu muốn ta tái tạo lại Địa Phủ, đúng thật là biện pháp tốt, có điều ta vẫn còn chút nghi hoặc, các vị cho ta giúp ta một tay tránh đi kiếp số, tiến thêm một bước trên con đường đại đạo. Nhưng các vị lại cho ta lợi ích to lớn như vậy mà không nhận lại được gì thì phải.” Trần Hạo vừa nói, vừa nhìn chăm chú vào cô gái áo trắng và Đại đế. Còn bản thân Đế quân, từ đầu đến cuối đều cùng một phe với họ. Cô gái áo trắng cũng không xấu hổ hay mất tự nhiên, bình tĩnh nói: “Mặc dù trước đó trên người đạo hữu khiến bọn ta cảm thấy có hi vọng sống, nhưng dù sao đạo hữu vẫn chưa đột phá, vẫn là người phàm, cho dù ta nói ra, đạo hữu cũng không thể hiểu rõ ngọn nguồn. Tuy nhiên, hiện tại đạo hữu đã đột phá rồi, cho nên ta nghĩ đã đến lúc bàn bạc với đạo hữu vài chuyện.” Trần Hạo trầm mặc. Cô ta nói như vậy không phải có nghĩa là trước kia hắn không có tư cách đàm phán với họ hay sao. Trần Hạo cười nói: “Vậy thì tốt, bây giờ Nguyệt Linh đạo hữu nói vậy, việc tái tạo Địa Phủ cần rất nhiều đồ vật, nếu như tìm được đủ, ngày sau địa phủ chính là thiên hạ của vạn vật, cũng là tương lao của nhân gian, quyền lợi và công đức khi hoàn thành lớn tới đâu, không cần ta phải nói ra nữa?” Nguyệt Linh nói: “Ta muốn làm chủ Thái Âm, không cần hương hỏa, không đúc Kim Thân, không vào chư thần.” Trần Hạo: “Giá cả thế nào?” Nguyệt Linh trầm ngâm một lát, mở miệng nói: “Khi chuyện thành, ta có thể hứa vì trời đất làm ba chuyện.” Trần Hạo hài lòng gật đầu. Vì trời đất làm ba chuyện, lời hứa hẹn này rất có sức nặng, thành ý đầy đủ. Sau đó, Trần Hạo nhìn về phía Đại đế. “Đại đế, còn ngươi thì sao?” Đại đế bình tĩnh nói: “Mục tiêu của trẫm trước nay đều không phải là mảnh trời đất này, mục tiêu thực sự của trẫm là Chư Thiên Vạn Giới, có điều sinh ra và lớn lên tại đây, cuối cùng thì trẫm có công với nhân tộc, cũng nợ trời đất. Hôm nay, nếu ta thoát ra được, ngày khác nhất định săn trăm giới, trả lại trời đất món nợ này.” Ánh mắt của Trần Hạo lóe lên. So với Nguyệt Linh, hứa hẹn của Đại đế càng có sức nặng hơn. Nhưng trong lời nói ẩn chứa rất nhiều ý tứ. Trần Hạo nhìn chằm chằm Đại đế trong chốc lát, cuối cùng gật đầu nói: “Tham vọng của Đại đế khiến Trần Hạo bội phục, nếu Đại đế đã đưa ra lựa chọn, vậy quyết định như thế đi, tất cả mọi việc, ta đều đồng ý.” Đại đế hài lòng mỉm cười. Năm đó, ông chinh phạt sáu nước, nhất thống thiên hạ, uy vũ vô song. Chỉ là trời đất quá nhỏ, hạn chế quá nhiều, không cách nào thống nhất thế giới. Bây giờ, ông đã biết trời đất mênh mông biển rộng, Đại đế đương nhiên không muốn dạo chơi ở mảnh thế giới nhỏ bé này nữa, ông muốn nhảy ra khỏi vùng trời đất này, tranh đoạt với thiên địa. Lúc trước chỉ nói bằng lời, mặc dù cũng tỏ thái độ, nhưng cũng là một loại hợp tác. Muốn chinh phạt chư thiên thì nhất định phải có một hậu phương thật lớn mạnh và ủng hộ ông vô điều kiện. Trần Hạo đáp ứng chuyện này khiến Đại đế có lòng tin hơn nhiều. “Tốt rồi, mọi chuyện đã rõ, giờ ta có thể bắt đầu chưa?” Trần Hạo mỉm cười nói. Cô gái áo trắng nói: “Bắt đầu đi.” Đại đế không nói gì. Lúc này, Trần Hạo điều khiển Nguyên thần rời khỏi Tụ Lý Càn Khôn, sau đó trực tiếp rời thân thể, bay thẳng lên trời mấy trăm trượng. Đứng ở đây, phía trên là gió rít gào thét, mây trắng mênh mông, phía dưới là bốn phương của trời đất, muôn vàn sinh vật. Trần Hạo vung tay lên, một chút ánh sáng trên đầu ngón tay xuất hiện. Ánh sáng từ từ tăng lên, và cuối cùng, ánh sáng vo ve, lan tỏa ra mọi hướng, giống như một làn sóng, gào thét mà đi. Sau khi tia sáng tách ra, nó hóa thành hàng trăm triệu đạo, bao phủ toàn bộ thế giới, ngay cả những nơi ít người lui tới, dưới đáy biển sâu vạn trượng, cũng bị ánh sáng bao phủ. Ánh sáng đi qua, hủy diệt vô hình, như thể nó chưa từng xuất hiện, cũng không làm kinh động tới bất kì sinh vật nào. Nhưng toàn thế giới, dưới con mắt của người có đạo hạnh, họ đều cảm nhận được sự biến hóa được trời đất. Đạo quán trong núi sâu, Đạo sĩ già nua, tử khí quấn thân, mặt mũi như giếng cổ, bình tĩnh không hề lay động, bỗng nhiên mở mắt ra, hai mắt sáng ngời. “Linh dẫn!” Ánh mắt như nhìn xuyên qua mái nhà, thấy được bầu trời quang đãng. Một lúc lâu sau, lão đạo sĩ già đột nhiên đứng dậy đi ra khỏi đạo quán tồi tàn. Ở vùng đất gần biên ải, ngôi chùa cổ kính trên núi cằn cỗi, vị hòa thượng sắp đánh chuông bỗng nhìn về phía bầu trời, đôi mắt đục ngầu lộ ra trí tuệ vô tận. Thật lâu sau, lão hòa thượng từ trong ngực lấy ra một chiếc điện thoại di động, bấm gọi: "Cử trực thăng tới đón ta." Tại tổng bộ của Linh Đạo Môn, một đám bô lão tụ tập, quan sát thiên tượng, cùng nhau thở dài. Các bộ phận liên quan đã tổ chức một cuộc họp khẩn cấp. Những người tu hành ở các quốc gia khác nhau, từ trạng thái ẩn núp, bắt đầu liên hệ lại với người xung quanh. Giờ đây, ánh sáng hiện, nhân gian loạn. Đợi cho ánh sáng tan đi, Trần Hạo mới nở nụ cười. Bước đầu tiên là hoàn hảo. Sau đó đến bước thứ hai. Linh khí lơ lửng trong ngón tay Trần Hạo đột nhiên tách ra khỏi ngón tay hắn, sau đó lơ lửng trong hư không, dường như kết nối chặt chẽ với hàng tỷ tia sáng vừa thoát ra. Sau đó hào quang này đột nhiên biến mất, biến mất không thấy gì nữa. Trần Hạo lại cảm giác được Tụ Lý Càn Khôn từ từ thoát khỏi, dung hòa với thiên địa. Từ nay về sau, Tụ Lý Càn Khôn thuộc về hắn, nhưng lại không thuộc về hắn. Dùng một câu để hình dung thì chính là, Trần Hạo là một chủ cho thuê nhà, hơn nữa còn là chủ thuê nhà có quyền quản lý chủ thuê nhà. Làm xong việc này, sắc mặt của Nguyên Thần Trần Hạo trở nên nghiêm túc hơn, nhìn lên bầu trời, mở miệng nói: “Từ hôm nay, Địa Phủ, lập.” Vừa nói xong, phía trên hư không biến hóa vô tận, trên bầu trời có ảo ảnh lơ lửng, sáu đạo ma ảnh, tầng tầng lớp lớp núi non trùng điệp khủng bố, tạo thành một bức tranh Địa ngục. Hiện ra nhanh, mà biến mất cũng nhanh, sau đó, một đạo hào quang từ trên trời giáng xuống bao phủ Trần Hạo, một phần biến thành một thông điệp, một số biến thành một vật. Không bao lâu, Trần Hạo cầm lấy vật đó, không nói nên lời. Thứ này, phía trên có ba chữ. Bảng Phong Thần.