Chương 892: Cảm giác thoải mái

CHƯƠNG 892: CẢM GIÁC THOẢI MÁI Khốn khiếp, đây nhất định là Đế Quân giả mạo ! Trần Hạo hoàn toàn không còn gì để nói. Vị Đế Quân đại lão nghiêm khắc cao thương, uy vũ hùng tráng, tôn quý cao ngạo trong lòng ta, ông sao có thể thời thượng, nghịch ngợm như thế. Nhưng mà Đế Vương đã đi mất rồi. Đúng là một trái tim không hề già nua nha ! Chuyện của ba vị đại lão đều giải quyết xong rồi, Trần Hạo cũng cảm thấy thảnh thơi một chút. Đừng nghĩ rằng địa phủ thành lập thì Thiên Địa đều nằm trong sự kiểm soát của Trần Hạo. Nhưng đó là nói một cách dễ nghe. Còn nói một cách khó nghe thì Trần Hạo cũng chỉ là một cái kệ trống, thứ nhất không thể dời núi lấp biển, thứ hai không thể tồn tại lâu dài, nhiều nhất cũng chỉ có thể kiểm soát sống chết của chúng sinh, mà điều này cũng không thể làm bừa, bằng không đến lúc muốn hổi phục lại sẽ rất khó khăn. Mà trước mắt, nhiệm vụ duy nhất của Trần Hạo chính là hoàn thiện Địa phủ. Hai phương diện này, một là sáu đạo luân hồi, âm dương không ổn định, địa phủ trên thực tế cũng chỉ là cái tên, nhưng cái này đã có Nguyệt Linh phụ trách, Trần Hạo không cần quá lo lắng, chờ đợi là được rồi. Còn nhiệm vụ thật sự của hắn chính là hoàn thiện hệ thống địa phủ. Cũng chính là chuyện phong thần. Ý nghĩa của Phong Thần Bảng, chính là giúp Thiên Đại ổn định trật tự, chỉ có dưới một trật tự ổn định thì địa phủ mới có sự phát triển hiệu quả. Phong Thần Bảng thời đại trước có trật tự ổn định rồi, nhưng đáng tiếc, Thần Phật cuối cùng đều đi hưởng phúc, cũng chẳng thèm nghĩ qua, Thiên Địa nuôi dưỡng vạn vật, vạn vật lại không hề báo đáp lại Thiên Địa, lại còn làm loạn, chỉ biết nghĩ cho đạo hành của chính mình. Với tình hình như vậy, Thiên Đạo chịu đựng được hàng tỉ năm cũng là giữ mặt mũi cho Phong Thần rồi. Trần Hạo không có dự định xây dựng một hệ thống như vậy, nó hoàn toàn không có ý nghĩa. Đối với Thiên Địa hiện tại, Cái gọi là từ bi, cái gọi là nhường nhịn, cái gọi là ấm ấp đều là giả dối, Thiên Địa bị tổn thất quá lâu rồi, sớm đã giả dối đến mức cái eo cũng muốn biến dạng rồi, Thiên Địa cần được nuôi dưỡng và chăm sóc. Vì vậy, đối với hệ thống mới Trần Hạo sẽ thiết lập dựa trên nền tảng Nội Quái Ngoại Vương. Nội Quái, chính là thiết lập dân tộc lại một thể, thậm chí các kiểu dân tộc khác cũng phải tập hợp lại, hình thành một thể thống nhất, tất cả lực lượng đều tập trung lại một chỗ. Sau khi tổng hợp sức mạnh, Trần Hạo sẽ sử dụng những tài năng xuất sắc, vừa có thể đến vùng đất nổi loạn để tìm kiếm cơ hội, vừa theo chân của Đế Vương, Đế Vương ở phía trước chinh phạt, và dân tộc ở phía sau dọn dẹp tàn dư , đây chính là nguyên nhân mà Trần Hạo và Đế Vương nhắc đến 8 – 2, ông ta đi lên từ vùng đất này, hơn nữa vẫn sẽ nhận được sự ủng hộ lâu dài của Thiên Địa nơi đây, vì vậy Đế Vương đối với các chư thần vẫn có chỗ đứng ổn định, thành quả trận chiến của ông ta, Trần Hạo phải lấy được hai phần lợi. Dùng một câu để hình dung thì, đầu tiên phải để cho Đại Đế đạt được lợi ích đã, sau đó mới có thể dẫn dắt cả dân tộc cùng hưởng lợi ích. Đương nhiên, tất cả những điều này muốn thực hiện phải đợi xem Đại Đế có thành công hay không. Tuy rằng Trần Hạo có niềm tin đối với vị đế vương thiên cổ này, nhưng sự còn chưa thành thì trong lòng hắn không thể đắc ý. Chuyện của Ngoại Vương vẫn còn sớm, chuyện quan trọng bây giờ vẫn là Nội Quái, cũng chính là hoàn thiện hệ thống địa phủ. Cái này, Trần Hạo quyết định sẽ thiết lập dựa trên nền tảng thần hệ trước đây, đem những thần vị cần thiết kết hợp với các kiểu chủ ý của chính mình nhằm phát triển dân tộc trước mắt, sau đó tạo ra một cuộc cạnh tranh thần vị mang phong cách hiện đại. Một câu thôi, người có năng lực sẽ không chờ đợi. Dù dì thì Trần Hạo cũng nắm trong tay Phong Thần Bảng, có quyền lực quyết định, điều này sẽ miễn đi nhiều phiền toái không cần thiết. Sau khi trong lòng đã có quyết định, Trần Hạo đi vào phòng ngủ, hắn cảm nhận được sự tồn tại của Mèo đen và Sa tiểu. Sau đó, ánh mắt của Trần Hạo thay đổi một cách cổ quái. Không nói một lời nào, Trần Hạo xoay mình rời khỏi đạo quan, đến một thung lũng nhỏ sau ngọn núi. Mèo đen, Gà trống và Sa Tiểu đang ở bên đó. Ngoài ra còn có hơi thở quen thuộc, đó chính là Bạch Lộc đang bế quan. Thiên đạo có sự thay đổi lớn, Bạch Lộ tự nhiên cũng sẽ chịu ảnh hưởng, nó đang muốn bộc phát trực tiếp bị phải cắn trả, mạch máu tan vỡ, yêu hồn suy cạn. Nếu như là lúc trước, Trần Hạo có lẽ sẽ lo lắng và an ủi nó. Nhưng Trần Hạo của hiện tại cảm nhận được quá nhiều thứ, nên nhìn vào sự vật trước mắt cũng bằng một góc độ mới. Đi đến thung lũng, Trần Hạo khua tay, mở ra nơi Bạch Lộ đang bế quan. Đánh thức Bạch Lộ đang còn hôn mê tỉnh dậy. Bạch Lộ của hiện tại là một con rắn khổng lồ, với một chiếc sừng trên đầu hiện ra rất rõ ràng và vảy cũng đã bắt đầu xuất hiện trên cơ thể của nó. Chỉ cần nó có hai móng vuốt, nó có thể được thăng cấp lên hệ Rồng. Nhưng Bạch Lộ bế quan cho đến bây giờ, vẫn không có cách nào đột phá, cho mãi đến bây giờ lúc bị cắn trả mới có cơ hội. Tóm lại thì nó đang lựa chọn một con đường sai trái. Thiên đạo cắt đứt tu hành, cắt đứt tiên thiên, Giống Rồng tự nhiên cũng không được cho phép tồn tạị. Càng huống hồ, cơ thể của Trùng Long không phải do nó tự mình khổ cực tu hành mà ra, đó là do người khác chế tạo, sau đó nó chiếm tiện nghi có sẵn, con đường tắt này chính là điểm mấu chốt làm tăng độ khó đột phá, mới để lại hậu quả ngày hôm nay. Dưới ánh mắt lo lắng của Mèo đen và Sa Tiểu, Trần Hạo đặt rắn khổng lồ xuống, sau đó cầm pháp quyết chạm vào rắn, một ánh sáng thần kỳ phát ra từ người rắn khổng lồ. Chầm Chậm, ánh sáng biến thành hình dạng của một cô gái, vốn dĩ còn vài phân mê man, nhưng đợi sau khi nhìn thấy Mèo đen, Sa Tiểu và Trần Hạo, ánh mắt của cô gái liền tỉnh táo, sau đó cô gái nhìn Trần Hạo với vẻ mặt đầy ủy khuất: “ Trần đạo hữu, tôi thất bại rồi.” Trần Hạo đáp:” Được rồi, đây không phải lỗi của cô, trước đây là do tôi nhìn nhận nông cạn, không hiểu mức độ tổn hại, giao nhiệm vụ cho cô, kết quả xém chút nữa hại cô, may mà cô may mắn lần này thoát nạn, nhưng cơ thể này lại không thể giữ được nữa. Bạch Lộ ngạc nhiên không hiểu chuyện gì xảy ra nhìn Trần Hạo. Trần Hạo cũng không giải thích, trực tiếp siết chặt pháp quyết, kết đọng lại luồng ánh sáng thần kì biến thành một dòng ánh sáng đâm thẳng vào cơ thể của Bạch Lộ, dưới tác động của dòng ánh sáng cơ thể to lớn của Bạch Lộ dần thu nhỏ, chầm chậm biến thành hình dạng một cây gậy đầu rắn, trong miệng rắn còn ngậm một viên long châu. Dưới một mặt ngơ ngác nhìn chăm chú của Bạch Lộ, Trần Hạo thu hồi gậy rắn về tay, cười và nói: “ cơ thể này của cô sớm đã không thuộc về cô nữa, cô hoàn toàn không thể tu hành đạt đến mức độ giao long, nếu cô tiếp tục cưỡng cầu chỉ làm hại đến yêu hồn của bản thân, đã không đạt được còn mất đi. Bây giờ cô chỉ có hai lựa chọn. Một là nghe theo sự sắp đặt của ta, ta sẽ sắp xếp thần chức cho cô, sau này tích lũy nhiều công đức, đợi chờ cơ duyên đến. Hai là đầu thai chuyển kiếp, tu hành lại lần nữa.” Bạch Lộ trầm mặc xuống, ánh mắt nó vô cùng phức tạp nhìn hồi lâu vào gậy rắn mà Trần Hạo đang vuốt ve, rồi mới trả lời: “ Tôi nguyện ý nghe theo sự sắp xếp của đạo hữu.” Trần Hạo cười: “ Đây là lựa chọn thông minh, đầu tiên cứ từ từ làm việc, đợi người tích đủ công đức rồi việc chuyển hóa thành rồng không phải là vấn đề gì lớn lao.” Nói rồi, Trần Hạo vẫy tay, Phong Thần Bảng liền xuất hiện, mở ra, Trần Hạo mở miệng đọc:” Thúc Phong, Bạch Lộ làm sứ thần tuần tra nhân gian, tuần tra Thiên Địa, Đốc thúc và kiểm tra chúng thần.” Lời vừa dứt, thần quang trở nên mạnh mẽ, yêu hồn của BẠch Lộ chuyển hóa, thần lực cuồn cuộn, ánh sáng thần kì thu hút gậy rắn, dưới ánh sáng bao phủ, gậy rắn bỗng chốc biến thành thần khí. Trần Hạo ngơ người, sau đó thì làm ra bộ mặt không nỡ rồi buông tay, để mặc cho cây gậy bay đến tay của Bạch Lộ. Dù dì cũng là cơ thể của người ta, bây giờ đã được sắc phong thần vị, cơ thể tự nhiên sẽ đạt thêm sức mạnh. Chỉ là đáng tiếc cho một cây gậy tốt, sờ mát lạnh, cảm giác vô cùng tốt. “ Đa tạ đạo hữu,” Cảm nhận được sự thay đổi cơ thể, sau đó hầu như cũng có được vài thông tin tốt, Ánh mắt Bạch Lộ nhìn Trần Hạo vô cùng cảm kích. Trần Hạo mỉm cười: “ Không cần cảm ơn, sau này lo làm việc cẩn thận, ta rất trông chờ vào cô.” Nói xong, Trần Hạo xoay mình, nhìn về hướng đông:” Đạo hữu, nhìn lâu như vậy rồi, có thể ra đây nói chuyện được rồi?” “Thánh nhân đã có lời mời, vậy tôi không dám từ chối.” Mọt âm thanh rắn rỏi vang lên, một ông già khoác áo đạo sĩ từ ngoài xa tiến vào, nhìn thì có vẻ ông ta đi rất chậm nhưng chỉ vài bước đã đến trước mặt Trần Hạo. “ Đạo môn Diệu Vân Tử bái kiến thánh nhân.” Sau khi dừng bước, ông lão liền hành lễ.