Chương 893: Đạo sĩ cùng Lạt Ma

CHƯƠNG 893: ĐẠO SĨ CÙNG LẠT MA Thánh Nhân? Khi nghe thấy xưng hô của tên Đạo sĩ già, Trần Hạo cười nhếch mép và nói: "Đạo hữu, ngươi đã gặp được Thánh nhân đột phá Tiên Thiên rồi à?" Đạo sĩ già nói với vẻ lạnh nhạt: "Thống trị thế giới, sắc phong Thần linh, nếu đây không phải là Thánh Nhân thì còn ai vào đây nữa?" Trần Hạo nói: "Nói như vậy thì đạo hữu đến đây cũng là vì Thần Vị sao?" Đạo sĩ già nói: "Người tu đạo không cần gì hết, tất cả những gì ta muốn là tự do và không gò bó." Trần Hạo nói: "Ý của ngươi là không muốn thành Thần sao? Vây đạo hữu đến đây làm gì?" Đạo sĩ già nhìn Trần Hạo và trả lời: "Bần đạo muốn tìm một con đường cho Đạo môn." Trần Hạo lắc đầu: "Vây ngươi tìm nhầm người rồi, ta thật sự không thể giúp ngươi được." Đạo sĩ già nói: "Vậy Thánh nhân có thể đưa cho ta một số gợi ý chứ." Trần Hạo nhìn chằm chằm Đạo sĩ già một lúc lâu rồi mới nói: "Đạo hữu, thế giới tương lai sẽ cắt đứt con đường của Đạo giáo, nếu muốn sống mãi mãi cùng với thế giới thì phải tự tăng cường sức mạnh bản thân. Nếu ngươi gắn bó với Đạo thì cứ bước theo nó thôi.” Đạo sĩ già thở dài: "Thiên đạo vô tình." Nghe vậy, Trần Hạo cảm thấy không vui, mới nói: "Đạo hữu, ngươi nói Thiên Đạo tàn nhẫn, nhưng ngươi thì có tình cảm không?" Ánh mắt Đạo sĩ già bình tĩnh như nước và cứ thế nhìn Trần Hạo. Trần Hạo tiếp tục nói: "Người xưa có câu, trời sinh ra muôn loài đều nuôi con người, người lại không có gì để trả ơn trời. Mở rộng ra thì chính là trời đất nuôi dưỡng vạn vật, nói nó tàn nhẫn và không có tình cảm thì chỉ là mình quá tham lam mà thôi. Đạo hữu, ngươi vì Đạo mà cố chấp, cũng bị mê hoặc mất tâm trí rồi.” Lão đạo sĩ sững sờ, ánh mắt hơi dao động. "Nói thật thì ta có ấn tượng tốt về Đạo môn, ta cảm thấy Đạo môn cũng có thể là một trong những vị Thần trên thế giới này. Ngay cả khi không nhập Đạo, cũng không bị đứt đoạn con đường tu hành, tương lai sẽ còn có cách khác. Nhưng bây giờ, bỗng nhiên ta cảm thấy ý tưởng này sai rồi, người tu đạo không cần gì cả, nếu giao vị trí này cho họ thì có gì khác với đám thần tiên lúc trước đâu? Ở trên ngôi cao, tự do và phóng khoáng?" Đạo sĩ đang muốn mở miệng, đột nhiên vang lên một tiếng cười to: "Ha ha ha, Thánh Nhân nói đúng, triết lý của Đạo giáo đang dạy hư những đứa trẻ, họ muốn tìm kiếm sự sống trường tồn với trời đất lại không có gì đáp trả , vì lợi ích của bản thần thì sao có tư cách giành lấy Thần vị chứ?" Giọng nói vang lên, một vị hòa thượng già mặc áo cà sa màu vang đang bay tới, áo cà sa xòe ra như cánh chim diều hâu, trong khoảnh khắc đáp xuống bên cạnh Trần Hạo, sau đó ông ta chắp tay trước ngực, vẻ mặt mỉm cười: "Ban Đức xin chào Thánh Nhân." Trần Hạo cũng không thấy ngạc nhiên. Đột phá lên Tiên Thiên, lại kiểm soát cả Địa Phủ, mặc dù còn chưa đạt tới trình độ mọi vật trong vòng vạn dặm hiểu rõ trong lòng bàn tay, nhưng động tĩnh trong phạm vi mấy trăm dặm mà nói cũng không lừa được. Vị Lạt Ma này đến được một lúc nhưng lại trốn ở phía xa nghe lén, khi thấy Đạo sĩ già đến gặp Trần Hạo thì ông ta mới bước ra. "Ban Đức, ngươi còn chưa chết à?" Đạo sĩ già nhìn vị Lạt Ma già, ánh mắt hiện ra sự ngạc nhiên. Vị Lạt Ma già cười hắc hắc nói: "Bất ngờ lắm phải không? Hai mươi năm trước lão tăng ngồi thiền tu hành, đã lĩnh ngộ ra ý nghĩa thật sự một tuổi một vinh quang khô khan, tự đóng lại sinh cơ, cắt đứt sáu giác quan, tiến vào cảnh giới ālaya-vijñāna, tu luyện bằng cách mới cho nên ngươi mới hiểu lầm." Đạo sĩ già liếc nhìn Lạt Ma và nói: "Tham vọng lớn thật đấy, tuy nhiên muốn chuyển thế thành Linh Đồng cũng không phải muốn là được đâu, nếu không thì một nhánh Phật Tây Tạng đã chuyển thế thành Linh Đồng từ mấy trăm ngàn năm qua rồi." Vị Lạt Ma già nói chuyện rất bình tĩnh: "Không thử một chút làm sao biết là không được?" "Vậy ngươi thành công rồi à?" Đạo sĩ già hơi ngạc nhiên. "Còn chưa.” Vị Lạt Ma nói rất có khí thế. Đạo sĩ già: "..." "Tuy nhiên bây giờ đã có Thánh Nhân rồi, lão nạp lại có cơ thội rồi, khẩn cầu Thánh Nhân cho lão nạp nhập môn." Nói xong, vị Lạt Ma già phất áo cà sa và quỳ xuống trước mặt Trần Hạo. Trần Hạo: "..." Fuck, chuyện gì thế này? Còn chưa nói hết câu lại chuyển sang bái sư là thế nào? Ta bảo thu đồ đệ bao giờ ? "Ban Đức, lúc nào ngươi cũng mặt dày như vậy." Đạo sĩ già nhìn Lạt Ma và thở dài. Lạt Ma già vẫn không đứng dậy, nói chuyện rất bình tĩnh: "Khi bước vào Phật môn, tứ đại giai không, còn để ý những thứ giả dối làm gì? Thoát khỏi phàm tục, tuổi thọ vĩnh hằng, chính là những thứ mà con người như chúng ta luôn truy đuổi, năm đó hai vị Thánh Nhân của Phật môn và Đạo môn vì tìm đường vào Đạo cũng sẵn sàng bái sư dưới trướng Hồng Quân hay sao? Ta chỉ bắt chước theo các bậc hiền đi trước theo đuổi đại đạo thôi." Đạo sĩ già bó tay, không nói thành lời. Đối với tên Lạt Ma này, ông ta quá quen mặt rồi, mặc dù họ đều là những tài năng xuất chúng, Phật pháp kinh người, nhưng Phật Tây Tạng từ xưa truyền lại bảo hộ linh đồng, cho dù ông ta có cố gắng đi chăng nữa cũng không thể trở thành một vị Phật sống cao thượng, cho nên người này cứ mặt dày chạy khắp mọi nơi, bề ngoài thì đến thăm hỏi nhưng lại âm thầm trộm cướp bí pháp của các gia tộc lớn, để hòa nhập vào cơ thể và tìm kiếm sự giải thoát. Mặc dù bị nhiều người ghi thù nhưng cứ nhìn vào đường sống như có như không trên người Ban Đức và Phật tính mạnh mẽ vô tận thì chắc chắn người nào cũng đã đạt đến một cảnh giới cực cao rồi. Cảnh giới này gần giống với hắn, đều không cần ỷ lại vào đạo hạnh nữa. Trong cảnh giới này mặc dù phải chấp nhận sự áp chế và phản phệ của Thiên Đạo, nhưng mà so với người tu hành khác thì cũng mạnh hơn nhiều rồi. Bây giờ Trần Hạo mới kịp phản ứng lại Vị Lạt Ma già này da mặt dày thật! Nếu như ông ta là một người già bình thường thì chẳng sao cả. Tuy nhiên người này lại là Đại năng của Phật môn, mà trong người còn có tu vi Phật đạo kinh người nữa! Mẹ nó chứ, thật sự là được mở rộng tầm mắt mà! Nhưng loại người như Lạt Ma này thật sự rất thích hợp để hợp tác đấy! Trần Hạo nhìn vị Lạt Ma già và mỉm cười. "Đại sư đứng lên đi, bái sư cái gì chứ, cũng đừng nhắc nữa, ta chỉ đi trước một bước thôi cũng không cách nhau xa mấy, lại đừng nói đến đưa ra gợi ý gì cả. Nhưng mà thế giới đã sụp đổ, tu hành cũng không còn đường đi nữa, cho dù người như đại sư muốn thoát khỏi thì chỉ là ảo tưởng mà thôi.. Nếu đại sư đồng ý, ta có thể sắc phong cho ngươi." Vị Lạt Ma già cũng không thất vọng. Từ rất lâu rồi, ông ta đã nhìn ra trời đấy đã không còn linh hồn nữa, điều đó có nghĩa là chuyển thế Linh Đồng cũng biến mất, tại sao mình cứ phải đâm đầu vào đường chết làm gì. Tuy nhiên khi nói đến sắc phong thì chuyện này không đơn giản cho nên trong lòng vị Lạt Ma già vẫn hơi lo. Trần Hạo tiếp tục nói: "Đại sư yên tâm đi, ta sắc phong chính là ban cho một chức vị chứ không phải là đoạt thần hồn, có thể giúp đại sư làm việc thuận lợi hơn trong thế giới này. Nhưng khi đại sư nhận được Thần chức thì phải hoàn thành nhiệm vụ của mình, nếu ngươi lười biếng thì chức vụ này sẽ bị thay đổi." Đôi mắt vị Lạt Ma sáng hơn rồi vội vàng đứng lên và nói: "Thánh Nhân, chức vị này có được sống thọ với trời đất không?" Trần Hạo cười nói: "Thần chức chứ không phải công đức, cũng có thể đạt được điểm tích lũy, công đức thì ta cũng không phải giải thích nữa, điểm tích lũy có liên quan đến sự đột phá trong tương lai, ta tin nếu đại sư đồng ý sắc phong, có lẽ sẽ sẵn sàng dùng công đức để đổi lấy điểm tích lũy thôi." Trần Hạo không nói quá chi tiết. Không đồng ý thì có nói ra cũng chẳng có tác dụng gì, nếu đồng ý thì sau này sẽ rõ, không cần nhiều lời. Hắn cũng đã nói đến mức này rồi, lúc này khuôn mặt vị Lạt Ma già trở nên nghiêm túc: "Lão nạp đồng ý tiếp nhận sắp xếp của Thánh Nhân." Trần Hạo cười nói: "Được, Phong Thần Bảng ra ngoài." Hắn vừa dứt lời, Phong Thần bảng bay ra ngoài và trải rộng. Sau đó Trần Hạo nói với vẻ nghiêm túc: "Sắc phong, Phật sống Ban Đức, Linh Phật phương Tây, đại tướng quân của Phật Tây Tạng trên trời." Vị Lạt Ma già đang muốn nói lời cảm ơn, đột nhiên sững người lại. Đại tướng quân của Phật Tây Tạng trên trời là cái quái gì thế? ===============================