Chương 894: Bố cục

CHƯƠNG 894: BỐ CỤC Nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của vị Lạt Ma già, Trần Hạo bật cười. Phật sống hay Linh Phật đều là chức vị giả, mục đích chính là cho vị Lạt Ma già này một thân phận để ông ta có tư cách tập hợp được đủ các Đức Phật Tây Tạng. Còn Đại tướng quân của Phật Tây Tạng mới là chức vị chính thức. Đừng tưởng rằng ngươi là hòa thượng, liền có thể không làm việc đàng hoàng mà nhận được trường sinh bất lão nhé. Muốn sống tốt thì chắc chắn phải nai lưng ra mà làm. Mọi địa vị đều phải liều mạng mới có được nhé. "Đại sư, ngươi biết Chư Thiên Vạn Giới chứ?" Trần Hạo khẽ nói. Vị Lạt Ma và Đạo sĩ già khẽ động, và nhìn về phía Trần Hạo. Trần Hạo nói: "Ngoài mảnh trời này còn có mảnh trời khác, nơi đó chính là Chư Thiên Vạn Giới, hàng trăm triệu chủng tộc đang tranh đấu, đó chính là sự chinh phạt trong Chư Thiên. Hơn nữa ở bên ngoài Chư Thiên Vạn Giới còn có rất nhiều nơi kỳ lạ hơn đó chính là vùng đất hỗn loạn. Đó là một nơi rộng lớn hơn , và lớn đến mức chúng ta không thể tưởng tượng ra." Nói đến chỗ này, Trần Hạo nhìn vị Lạt Ma già: "Đại sư, thế giới này đã tự đóng cửa hàng trăm triệu năm rồi, tài nguyên đã cạn kiệt từ lâu, tu hành cũng đi vào ngõ cụt, không chỉ là Thiên Đạo mà cả những người tu hành như chúng ta cũng sai. Để tu hành được tiếp tục, để trời đất không sụp đổ, vì mục tiêu của chúng ta cần phải nhìn ra bên ngoài, ví dụ như Chư Thiên Vạn Giới." Vị Lạt Ma già đã hiểu: "Ý của Thánh Nhân là muốn ta đi ra ngoài thuyết giáo à?" Trần Hạo mỉm cười lắc đầu: "Chúng ta cần tài nguyên của bên ngoài, nhiệm vụ của đại sư là tập hợp lực lượng Phật Tây Tạng, huấn luyện Phật binh , chờ cơ hội đến chính là thời diểm đại sư xuất chiến.” Miệng vị Lạt Ma già khẽ giật giật, vẻ mặt cạn lời. Chết tiệt, ý nghĩa của từ Đại tướng quân không phải trở thành Thần mà là tập hợp một đám người đi chịu chết mà! Bây giờ ta có thể đổi ý được không? "Thánh Nhân, phương pháp này có tính khả thi không?" Ngược lại là vị đạo sĩ già không sợ gì hết, ánh mắt sáng rực hỏi lại hắn. Trần Hạo nói: "Ta không biết, nhưng đây là cách duy nhất, bây giờ ta nắm giữ luân hồi, chỉ có thể cân bằng trời đất âm dương đã, nếu muốn tiếp tục tu hành trong mảnh trời này, chỉ có thể cân bằng thiên địa âm dương, nhưng là muốn thiên địa lại nối tiếp tu hành, xây dựng lại tình trạng như thời Thượng Cổ thì cần phải cướp đoạt tài nguyên của bên ngoài, đây là nguyên tắc để tồn tại." Đạo sĩ già nói: "Như vậy thì bần đạo có một yêu cầu." Trần Hạo lắc đầu nói: "Nếu muốn Thần vị thì ta sẽ không đồng ý, ta cần một hệ thống Thần vị có trật tự và hoàn chỉnh, có thể làm cho hàng ngàn hàng vạn sinh vật sống thuận lợi và phát triển lớn mạnh, không được xảy ra đấu tranh nội bộ, như thế sẽ không có ý nghĩa nữa.” Đạo sĩ già trả lời: "Bần đạo không cần Thần vị, bần đạo chỉ muốn xin cho Đạo môn một cơ hội để tự cứu bản thân, chúng ta đồng ý đi ra bên ngoài." Đạo sĩ già nói bốn chữ cuối cùng rất có quyết tâm. Trần Hạo hơi bất ngời, sau khi suy nghĩ một chút mới nói: "Nếu vậy thì ta có thể cho các ngươi một cái cơ hội, hiện tại thế giới U Minh đang trên bờ vực diệt vong. Hàng vạn tôc người ở U Minh đã chết rất nhiều người, nhưng có còn hơn không. Đạo hữu có thể điều chỉnh lại lực lượng của Đạo môn, ta đưa các ngươi đi đến U Minh làm một chuyện, nếu các ngươi hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ cho Đạo môn một cơ hội tự cứu." Cuối cùng trên mặt đạo sĩ già cũng thể hiện niềm vui trên mặt, sau đó hành lễ với Trần Hạo và nói: "Đã vậy thì bần đạo xin chào tạm biệt." Nói xong, ông ta xoay người, dứt khoát rời đi và không thấy bóng dáng trong chớp mắt. Bây giờ thì vị Lạt Ma già mới kịp phản ứng, bắt đầu ngẫm nghĩ về tình huống của chính mình. Một lát sau, vị Lạt Ma già nhìn về phía Trần Hạo và nói: "Thánh Nhân, lão nạp tiếp nhận nhiệm vụ, cho ta một năm để giúp Thánh Nhân tập hợp một đoàn Phật binh hoàn chỉnh." Trần Hạo lắc đầu: "Không phải làm vì ta, ta cũng không cần, mục tiêu của ta chính là để thế giới này trở lại tình trạng như thời Thượng Cổ, các chủng tộc phát triển thịnh vượng, dựa theo mục tiêu này, ta sẽ chỉ đường đi cho các ngươi, các ngươi nhận được bao nhiêu thành tựu thì phải tự cố gắng, nếu ngươi không đi thì sẽ có người khác." Vị Lạt Ma già vừa hoảng sợ vừa thán phục. Mặc dù vị Thánh Nhân này tu vi còn kém xa thời trước nhưng tầm nhìn của hắn đặt trên tầm cao của thế giới. "Lão nạp hiểu, Thánh Nhân cứ chờ tin tức tốt từ ta đi." Vị Lạt Ma già nói xong, cũng xoay người rời đi. Hai người đại diện cho hai thế lực. Một cái của Đạo môn, một cái của Phật Tây Tạng. Nếu như làm tốt thì sau này bọn họ sẽ là binh đoàn theo Đại Đế chinh phạt khắp mọi nơi. Đây mới chỉ là khởi đầu, tương lai sau này Trần Hạo còn cần phải lắc lư, à không, khuyến khíc nhiều lực lượng đi về Chư Thiên, để tiếp tục tăng cường nền tảng của thế giới. Sau khi hai người rời đi, Trần Hạo nhìn về phía ba đứa nhóc mèo đen và mỉm cười, phất tay một cái, Phong Thần Bảng lại hiện ra, khi nó được mở ra thì ánh sáng nổi lên. "Sắc phong: Linh Kê Tử Phượng, Thần mặt trời mọc, Thần Sao Mai." "Sắc phong: Linh Miêu Hắc Hoàng, Thần ám dạ, Thần U Minh." "Sắc phong: Linh Điệp Tiểu Lam, Du Thần tứ phương, Sứ Thần Tuần Tra ." Sau ba lần liên tiếp đưa ra sắc phong, Phong Thần Bảng chia thành ba luồng ánh sáng thần thánh dung nhập vào cơ thể ba đứa nhóc. Sau đó, hơi thở của ba đứa nhóc thay đổi, cơ thể to lớn dần lên. Cuối cùng gà trống biến thành một cậu bé gầy gò mặc bộ đồ tuyết tùng màu vàng, với cái mỏ nhọn và đôi mắt nhỏ xíu. Mèo đen thì biến thành một cô bé mũm mĩm hơi đen. Còn Lam Hồ Điệp biến thành một cô gái mặc váy màu xanh lam,lớn khoảng chừng một bàn tay thôi. Ba đứa nhóc có sự thay đổi chút xíu, chúng đều rất ngạc nhiên tự nhìn bản thân mình. Nhất là gà trống, nó hơi ngạc nhiên vì bản thể của nó nhìn như thế này, nhìn gầy quá, lại có bộ dạng yếu ớt, hoàn toàn không phù hợp với dáng người màu mỡ của nó! Mèo đen cũng không hài lòng, sau khi thay đổi vẫn cứ đen thui, vẫn là cô bé mập mạp, chẳng xinh đẹp gì cả. Tuy nhiên khi so sáng với ảo ảnh trước đó thì màu da đen nhạt hơn rồi, giống như màu lúa mì hơi quá vậy, nếu cứ tiếp tục thay đổi như thế này thì sau này vẫn còn có thể trăng hơn. Chỉ còn Lam Hồ Điệp là cực kỳ vui, nhẹ nhàng nhảy múa, vui cười không ngừng. Sự thay đổi lúc này không phải là ảo ảnh của bọn chúng mà là thật sự thay đổi này, có cơ thể chân chính, đây chính là sức mạnh thần kỳ của thần lực rồi. "Hạo ca, bây giờ chúng ta đều là Thần tiên rồi à?" Gà trống nhìn về phía Trần Hạo, trong mắt hơi mơ hồ. Chuyện này diễn ra quá nhanh khiến nó chưa kịp thích ứng. Trần Hạo cười nói: "Có thể coi là vậy, nhưng mà vị Thần như ta không giống với thời trước, ta chỉ có thể cho các ngươi một thân phận và thần thể. Nhưng có thân phận này cũng không có quyền lợi đặc biệt nào cả, mà lại còn có trách nhiệm nữa. Trong tương lai thế giới sẽ xoay chuyển, ngày và đêm sẽ cho Tiểu Hắc và Tiểu Hoàng phụ trách. Hãy nhớ rằng còn trách nhiệm thì không được dừng lại. Tuy nhiên hai đứa sẽ khác, ta sẽ ngươi ban thưởng điểm tích lũy nhiều hơn cho các ngươi, sau này chắc chắn sẽ có nhiều sự lựa chọn hơn.” Mèo đen và gà trống đều không có ý kiến, trực tiếp đồng ý. Trần Hạo sẽ không lừa bọn chúng, ngược lại có chuyện tốt thì chắc chắn nghĩ tới bọn chúng đầu tiên, lần này cũng như vậy. "Đại sư ca ca, còn ta thì sao?” Lam Hồ Điệp tò mò hỏi. Trần Hạo nói: "Nhiệm vụ của ngươi và Bạch tỷ tỷ giống nhau, sau này hệ thống Thần tiên sẽ thành lập, ta cũng không có khả năng mỗi ngày để ý đến mấy chuyện rắc rối được, cho nên những chuyện này do các ngươi phụ trách, nếu thấy chỗ nào không tốt thì các ngươi có tư cách uốn nắn, thậm chí có quyền xử lý trước rồi báo lại sau, quyền lợi rất lớn nhé." Lam Hồ Điệp vui vẻ nói: "Nghe cũng thú vị đấy. Đại sư ca ca yên tâm đi, chắc chắn ta sẽ làm tốt, sẽ không để cho ngươi thất vọng đâu." Trần Hạo đang muốn khích lệ nó vài câu thì đột nhiên điện thoại có cuộc gọi đến.s Hắn cầm lên xem thì thấy là một số lạ. Suy nghĩ một chút, Trần Hạo mới tiếp điện thoại. "Trần đạo hữu, lâu lắm không gặp, ngươi vẫn ổn cả chứ." Một giọng nói già nua truyền ra từ trong điện thoại di động, một giọng nói cực kỳ quen thuộc mà hắn chỉ gặp có một lần duy nhất của bộ môn có liên quan là sếp lớn Dương Phong.