Chương 895: Tiếp tục sắp xếp

CHƯƠNG 895: TIẾP TỤC SẮP XẾP "Dương bộ trưởng, có việc gì sao?" Trần Hạo mỉm cười. "Trần đạo hữu, chúng ta đều biết hết rồi không cần phải khách sáo nữa đâu. Ta muốn biết, rốt cuộc ngươi đã làm gì?" Dương Phong dứt khoát đi thẳng vào vấn đề. Trần Hạo cười nói: "Làm gì đâu, chỉ là xây lại âm phủ mà thôi, với lại làm bảng Phong Thần, thay trời phong thần, làm mấy chuyện khổ sai." Dương Phong: "…" "Đạo hữu bản lĩnh đấy. Nếu ta đoán không sai, thiên đạo, tu hành thay đổi đều có liên quan đến ngươi đúng không?" Dương Phong nén sự kinh ngạc xen lẫn sợ hãi, tiếp tục hỏi. Trần Hạo nói: "Chuyện này ta không nhận nhé. Thiên đạo là gì? Ta có thể ảnh hưởng sao? Hơn nữa ta cũng là người chịu tổn thất, Dương bộ trưởng đừng nói lung tung." Dương Phong nói: "Một khi đã như vậy, chúng ta nói chuyện phong thần đi. Trần đạo hữu tính phong thần thế nào?" Trần Hạo nói: "Uhm, Dương đạo hữu đây là dùng thân phận gì để hỏi thế?" Dương Phong trầm ngâm một lúc rồi nói: "Dùng thân phận người phụ trách Bộ Hữu Quan." Trần Hạo cười nói: "Ta nói với ngươi, phong thần, người được phong chính là âm thần thiên địa, chủ yếu là phục vụ cho những linh hồn sau khi chết, xem như là đầy tớ nhân dân của vạn linh. Vì vậy việc ta phong thần sẽ không ảnh hưởng lúc họ còn sống, ta chỉ quản sau khi họ chết mà thôi." Dương Phong nói: "Nói như vậy, trời đất sau này sẽ do âm phủ quản sao?" Dù sao cũng là đại lão một phương, chỉ một câu nói đơn giản đã nhìn thấu bản chất. Trần Hạo nói: "Cứ xem là vậy đi." Dương Phong nói: "Trần đạo hữu, ta thấy, có lẽ đạo hữu sẽ dùng được Bộ Hữu Quan." Trần Hạo cười nói: "Kỳ thật ngươi không nói, ta cũng sẽ nói. Dù sao cũng là sạp lớn, lại không thể kéo dài, vậy nên sự ủng hộ của quốc gia rất quan trọng. Ta cũng không để bụng mấy chuyện không vui trước đây, bởi vì người làm ta không vui ta cũng không cần." Dương Phong không nói gì. "Ngoài ra, phong thần của ta không giống với như các ngươi nghĩ. Ta không đoạt thần. Sau khi phong thần vẫn có thể tiếp tục tu hành. Thậm chí, người sống cũng có thể có bài vị. Nhưng là, muốn thành thần thì phải có thành tích. Lấy dân làm chủ, là ưu tiên." Trần Hạo tiếp tục giải thích. Dương Phong nói: "Được, Trần đạo hữu lựa chọn như thế, công bình công chính. Bộ Hữu Quan sẵn sàng phối hợp." Trần Hạo cười nói: "Danh sách các ngươi cung cấp, ta sẽ phái người đi điều tra, thậm chí có thể thử. Nếu được, ta không tiếc bài vị, nếu không được, vậy thật ngại quá." Dương Phong nói: "Cho ta thời gian ba ngày." Sau khi cúp điện thoại, Trần Hạo thở ra một hơi. Hợp tác cùng Bộ Hữu Quan là chuyện phải làm. Dù sao âm phủ mới được lập, giống như đứa trẻ mới chào đời, cần đẩy mạnh phát triển, nếu không nó rất dễ bị bên ngoài uy hiếp thương tổn. Nhưng Bộ Hữu Quan cũng chỉ là một phần nhỏ, muốn vận hành cả âm phủ một cách toàn diện thì nhu cầu rất lớn, Trần Hạo cần nhiều người hơn nữa. Trầm tư một lát, Trần Hạo quay lại Tam Thủy Quan trực tiếp bế quan, ngay sau đó, nguyên thần bay khỏi cơ thể, bay thẳng lên trời. Tiên thiên bình thường, nguyên thần vừa hình thành cần trải qua các kiếp số, đồng thời phải tự phát triển. Nhưng Trần Hạo thì khác, hắn có Nhất Tuyến Sinh Cơ hộ thân, thiên địa to lớn, nguyên thần không chỗ nào không đi được. Hơn nữa nguyên thần hành động vừa nhanh vừa tiện, có thể tránh rất nhiều phiền phức. Bay trong không khí, ý niệm bao trùm đại địa, vạn vật đều trôi qua tim, cực kỳ dễ dàng, không bỏ sót thứ gì. Đột nhiên, Trần Hạo chợt dừng lại, từ trên trời hạ xuống đất, xuất hiện bên trong một căn biệt thự xa hoa. Sau khi hiện hình, Trần Hạo nhìn về phía một đám nít quỷ đang chơi đùa bên trong một căn phòng rất to, ngoài ra còn có Hùng lão sư, Kim Mộng Quan, hiệu trưởng Trần,… Sự xuất hiện bất ngờ của Trần Hạo khiến đám nít quỷ sửng sốt. Theo sau đó, hiệu trưởng Trần mừng rỡ: "Cháu ngoan của ta, ông đợi được cháu đến rồi, lão già ta đây thiếu chút nữa là hồn phi phách tán rồi. Nói mau, chuyện này là sao? Cháu có bị sao không?" Trần Hạo cười nói: "Thái gia gia, nếu ông gặp phiền phức sao không gọi cho cháu?" Kim Mộng Quan nói: "Trần đại sư, hiệu trưởng sợ làm ảnh hưởng đến ngươi, bởi vì chịu ảnh hưởng không chỉ có người cõi âm chúng ta, cả người tu hành cũng chịu theo. Ví dụ như Phùng đại sư tiếp đón chúng ta đột nhiên lại hộc máu, sau đó cả người liền hóa thành hư ảo, người già nua trong tích tắc." Trần Hạo nói: "Sự biến hóa trước đây là sự thay đổi của thiên đạo. Từ giờ nhân gian sẽ đoạn tuyệt tu hành, vậy nên người tu hành gặp phản phệ, ngoại tộc cũng không thể tránh được." Kim Mộng Quan giật mình: "Ta nói chứ không hiểu sao lại bất ngờ thấy yếu đi hẳn, hơn nữa cảm giác càng ngày càng yếu, làm cách nào cũng không ngăn được." "Vậy còn cháu? Sau này còn có thể thành thiên tiên được không?" Hiệu trưởng Trần lo lắng hỏi. Trần Hạo mỉm cười: "Thái gia gia không cần lo lắng, bây giờ cháu đã thành thiên tiên rồi. Hiện tại cháu đang ở trạng thái nguyên thần, nếu không sao có thể bất ngờ xuất hiện chứ?" Hiệu trưởng Trần mừng rỡ, vội vàng nói: "Thật vậy sao? Cháu ngoan, cháu… cháu đừng gạt ông đấy." Trần Hạo nói: "Thái gia gia, cháu là loại người thích khoác lác sao? Không chỉ có vậy, cháu còn dựng lại âm phủ, nắm thiên địa trong tay, nắm giữ Phong Thần bảng, thay trời phong thần. Trời đất này từ nay về sau sẽ do cháu nắm giữ. Nói theo góc độ của nhà họ Trần, cháu xem như đã làm rạng rỡ tổ tông rồi." Hiệu trưởng Trần nhất thời không nói gì, chỉ nhìn Trần Hạo, trong mắt dần long lanh nước. Chờ đợi một trăm năm! Bây giờ không chỉ đã đợi được, mà còn vượt xa cả giấc mộng của ông. Yêu cầu xa xỉ kia đã đạt đến độ quá tuyệt vời. "Tốt, tốt, tốt. Có được đứa cháu trai như thế, lão già này cảm thấy thật mỹ mãn, cảm thấy thật mỹ mãn." Hiệu trưởng Trần thầm thì tự nói một mình. Bất ngờ thấy trên người hiệu trưởng Trần phát ra ánh sáng trắng, ánh mắt Trần Hạo khẽ động. Từ ban đầu Trần Hạo đã biết hiệu trưởng Trần không đi đầu thai, chính là vì muốn tận mắt nhìn thấy hắn đạt thành tựu, có thể làm nhà họ Trần vực dậy một lần nữa. Giờ hắn đã làm được, Trần lão gia có nhắm mắt cũng không còn vướng bận. Về phần hai người con đã đi di tán, năm đó họ có thể ra đi một cách vô tình, tất nhiên ông cũng không còn trông mong gì nữa. "Thái gia gia, còn có một việc, cháu đã gặp hậu nhân của đại gia gia." Trần Hạo đột nhiên lên tiếng. Hiệu trưởng Trần sửng sốt, ánh sáng trắng trên người nhạt dần, kinh ngạc nhìn Trần Hạo: "Cháu nói cái gì?" Trần Hạo nói: "Cách đây không lâu, cháu đã gặp hậu nhân của đại gia gia. Năm đó ông ấy không chết, còn lấy vợ sinh con. Nhưng ông ấy đã làm một chuyện.” Nói tới đây, Trần Hạo hơi chần chừ. "Làm gì?" Hiệu trưởng Trần không đổi nét mặt, hỏi. Trần Hạo nói: "Ông ấy đã sửa họ, hiện tại là họ Kim." Hiệu trưởng Trần nhất thời nổi giận. Đứa con không chết ở chiến trường không trở về nhà thì cũng thôi đi, vậy mà còn dám sửa họ! Có thấy có lỗi với tổ tông không? Quá bất hiếu, đại nghịch bất đạo! "Hậu nhân của nó ở đâu?" Hiệu trưởng Trần nghiến răng nghiến lợi hỏi. Trần Hạo nói: "Đợi cháu giải quyết xong chuyện này sẽ dẫn thái gia gia đi đến đó gặp mặt, hoàn thành tâm nguyện của ông." Nói xong, Trần Hạo nhìn Hùng lão sư: "Hùng lão sư, trước tới giờ ông đều làm giáo dục, hiện giờ kinh nghiệm tích lũy đã đủ. Ta có một nhiệm vụ cần ông làm, không biết ông có sẵn lòng không?" Hùng lão sư nói: "Đại sư, xin mời nói." Trần Hạo nói: "Ta muốn thành lập học viện âm phủ, chuyên huấn luyện các nhân tài. Ta muốn ông làm hiệu trưởng." Hùng lão sư nở nụ cười: "Đây là bản chức công việc của ta, không thể chối từ."