Chương 106: Nguyên Nước Nguyên Vị

Giữa trưa ngày hôm sau, Hàn Quý Sơn nhắn WeChat cho Giang Phong nói ông ấy đã mua được cám. Trợ lý của Hàn Quý Sơn ngày hôm qua sau khi nhận được điện thoại thì cả đêm chạy đến huyện lân cận, từ trong tay nông dân địa phương mua mấy trăm cân lúa chín tháng 11 này, tự mình giám sát mài ra mười cân chỉ có bột phấn từ vỏ trấu và bột trên hạt gạo, một hạt gạo cũng không lẫn vào. Giang Phong thật muốn biết trợ lý của Hàn Quý Sơn mỗi tháng nhận lương bao nhiêu mới có thể cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi như thế. Xem hình ảnh mà Hàn Quý Sơn gửi cho, cám mà đích thân trợ lý tuyển chọn hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của Giang Phong. Giang Phong cảm thấy, tối nay chính là thời khắc mà hắn hoàn thành nhiệm vụ phụ này. Hưng phấn một ngày, Giang Phong đến nhà Hàn Quý Sơn trước cả thời gian, 6 rưỡi đã sớm tới rồi, còn ngoài ý muốn gặp được Hàn Du Tín bởi vì ăn vụng đồ ăn vặt đang ở bị Hàn Quý Sơn dạy dỗ. Lúc Hàn Quý Sơn mở cửa cho Giang Phong, trong miệng Hàn Du Tín đang ngậm chocolate khóc lớn. “Còn khóc à, ngoài miệng nói mình là nam tử hán thế mà còn thích khóc hơn cả mấy bé gái, mấy ngày nay con đã khóc bao nhiêu lần rồi? Tịch thu di động của con ba ngày, lá gan lớn còn dám bỏ lại tài xế rồi một mình đi siêu thị mua đồ ăn vặt, con có biết một đứa trẻ như con lang thang một mình ở bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm không hả? Mẹ con hôm nay đi Hà Lan rồi, con có khóc cũng không ai thèm xem! Lên lầu đi, đi làm bài tập cho ba, nhả ngay thứ trong miệng con ra rồi đi lên đi!” Hàn Quý Sơn mở cửa cho Giang Phong xong thì tiếp tục mắng Hàn Du Tín rồi đuổi nó lên lầu làm bài tập. Trên mặt Hàn Du Tín còn vương nước mắt, vừa lớn tiếng thút thít vừa không tình nguyện nhổ chocolate trong miệng ra, trước khi lên lầu còn căm giận trừng mắt nhìn Giang Phong một cái. Nước mắt tràn ngập bảy chữ -anh chính là đầu sỏ gây tội-. Giang Phong:??? Hắn khi nào thì trêu chọc thằng nhóc mập mạp này hả? Lúc trước nó ở sau bếp tiểu học Thần Phong ăn vụng canh trứng hắn cũng chưa nói gì mà, người dạy dỗ nó chính là cô giáo Chu đó! “Bạn học Tiểu Giang, con trai tôi không hiểu chuyện, bị mẹ nó chiều hư rồi, nào, cậu đến xem cám này đã được chưa.” Hàn Quý Sơn nhiệt tình đón Giang Phong vào phòng bếp. Giang Phong cũng chưa từng nghiên cứu gì với cám cả, tiện tay bốc một ít lên xem, lại kết hợp với cách thức làm ra nó, đã cực kỳ nguyên dạng rồi. Nếu lại phải dựa sát theo năm đó Hàn Quý Sơn ăn thì cũng chỉ có thể rải thêm cát vào, sau đó ăn xong một bữa trực tiếp vào bệnh viện luôn. “Đã rất tốt rồi.” Giang Phong chân thành mà khen. Hai người lại khách sáo vài câu, Giang Phong bắt đầu làm bánh bọc dưa chua. Xem Giang Phong làm mấy ngày, Hàn Quý Sơn đối với các bước làm đã sớm quen thuộc. Nhưng hôm nay có điểm không giống trước, Giang Phong không nhào bột trước mà là nấu cháo cám trước. Cái bước đi này, giống nhau như đúc mẹ Hàn Quý Sơn làm bánh bọc dưa chua lúc trước! Hàn Quý Sơn là người Thâm Quyến, 79 năm trước kia Thâm Quyến chỉ là một làng chài nhỏ nghèo đến muốn chết, nhà hắn đông con, căn bản không nuôi nổi. Cha của Hàn Quý Sơn là con trai độc nhất, phía trên hắn có hai người anh trai, phía dưới có bảy đứa em gái, trong nhà mười đứa trẻ, tính cả người già và trẻ con miễn cưỡng cũng chỉ có 4 sức lao động. Mẹ của Hàn Quý Sơn bởi vì sinh con quá dày, lúc sinh đứa em gái út của hắn lại bị tổn thương thân mình, vào lúc hắn mười bốn tuổi đã buông tay rời khỏi nhân thế. Từ khi Hàn Quý Sơn 6 tuổi chưa từng được ăn cơm, cha là ngư dân nhưng đến cả một ngụm canh cá cũng chưa từng được uống, trong nhà ngày thường đều là uống cháo rau dại lõng bõng như nước, chỉ có ăn tết mới có thể ăn đồ khô, lương thực nhà bọn họ đều cầm đi đổi thô lương chỉ mong có thể cho mỗi người không bị đói bụng chết, một cái quần từ anh cả truyền tới em út, trong nhà chân chính chỉ có bốn bức tường. Cũng là vì thiếu dinh dưỡng quá độ nhiều năm, cha hắn không tới 50 tuổi đã lao lực mà chết, hai người anh trai cũng là hơn 40 tuổi, còn chưa được hưởng phúc chút nào đã tuổi xuân chết sớm, sống đến bây giờ chỉ còn hắn cùng ba đứa em gái nhỏ nhất. Hàn Quý Sơn nhớ rõ, mỗi năm ăn tết mẹ hắn sẽ lấy cám vô cùng trân quý ra nấu một nồi cháo trước, sau đó lúc làm bánh bọc dưa chua sẽ thêm một chút cháo cám vào, bột ngô lúc đó sẽ không còn làm hỏng cổ họng như trước nữa. Khi đó nhà người khác ăn tết đều bay ra mùi thơm của cá, nhà bọn họ thì ngửi mùi thơm của cá rồi ăn bánh bọc dưa chua, trong bụng vừa có thể ấm áp mà vừa cảm giác no được đến bình minh. Hàn Quý Sơn nhìn Giang Phong làm bánh bọc dưa chua, suy nghĩ lại sớm đã bay tới tận đâu đâu, chờ hắn phục hồi tinh thần lại, mới kinh ngạc với chính mình. Hắn đã thật lâu không thèm nghĩ về chuyện khi còn nhỏ nữa, từ sau khi cha, anh trai, em gái hắn lần lượt ly thế, Hàn Quý Sơn trở nên thập phần kiêng dè những ngày tháng ở Thâm Quyến. Vì không muốn nghĩ đến những ngày tháng khó khăn nhưng đầy đủ người nhà hồi xưa, Hàn Quý Sơn di cư đến thành phố A, đem mọi thứ khi còn ở Thâm Quyến phong kín tới sạch sẽ, ba đứa em gái lúc đoàn tụ cùng hắn cũng im bặt không dám nhắc tới. “Bạn học Tiểu Giang, cậu…… Sao cậu lại đột nhiên nghĩ đến thêm cám.” Hàn Quý Sơn hỏi. “Tôi đã hỏi ông nội của tôi, ông ấy nói khi ông ấy còn nhỏ sẽ thêm cháo cám vào bột ngô để phòng ngừa bột ngô làm hỏng cổ họng.” Giang Phong đáp lung tung, cũng không thể nói chính là bà ngoại ngài làm như vậy cho nên tôi cũng làm như vậy được. Giang Phong đem cục bột nặn thành kích thước giống nhau bỏ vào nồi hấp. Bởi vì bột ngô phẩm chất quá kém cho nên cho dù Giang Phong đã nhào bột thật kỹ, còn bỏ thêm không ít cháo cám vào, nhưng sờ lên vẫn khá thô ráp. Ăn vào thì càng không phải nói, khẳng định là đau cổ họng, rát đầu lưỡi. Chờ bánh bọc dưa chua chưng chín, ra nồi, Giang Phong lại có chút chần chờ có nên mang sang hay không. Từ bề ngoài đến xúc cảm, mười hai cái bánh bọc dưa chua này có thể nói là không ổn tí nào. Hàn Quý Sơn cảm thấy chính mình phảng phất như trở về khi còn nhỏ, lúc ăn tết, hắn cùng anh trai, em gái, mười anh chị em còn có cả cha hắn nữa, bà ngoại cùng mẹ ngồi cạnh nhau, mắt trông mong mà nhìn mười hai cái bánh bọc dưa chua trong nồi. Bà ngoại sẽ luôn chia nửa cái bánh bọc dưa chua của mình cho ba đứa bé trai bọn họ, khi đó em gái thứ chín cùng đứa út còn nhỏ, mỗi người nửa cái nắm là đã có thể no. Mọi người đều ăn ngấu nghiến, cắn từng miếng từng miếng, là thời gian vui sướng nhất trong một năm. Hiện tại, là mười hai cái bánh bọc dưa chua giống như vậy. Hàn Quý Sơn đôi mắt đều đỏ. Hàn Quý Sơn lấy di động ra, gọi điện thoại cho em gái. “Alo, anh, làm sao vậy, lúc này lại gọi điện thoại cho em.” Em gái của Hàn Quý Sơn ở trong một đám con cái xem như mệnh tốt, chỉ qua mười năm nghèo khổ là Thâm Quyến đã phát triển, được đi học, hiện tại là một giáo viên trung học dạy mỹ thuật. “Đến tết gọi cả chị tám chị chín của em nữa, chúng ta về Thâm Thị đi thăm ba mẹ, ông bà, anh cả anh hai còn có chị tư, chị năm, chị sáu, chị bảy em đi, đã thật nhiều năm không đi qua, cũng không biết trong nhà nhà cũ thế nào rồi.” Hàn Quý Sơn nói. “Anh…… Anh…… Được ạ, anh đã thật nhiều năm không trở về thăm bọn họ rồi.” “Ừ……” “Đinh, hoàn thành nhiệm vụ phụ 【 hồi ức trân quý】, đạt được phần thưởng nhiệm vụ đạo cụ 【 một đoạn ký ức của Hàn Quý Sơn】.” Giang Phong không có phản ứng. Bởi vì Hàn Quý Sơn khóc. Một vị đại lão sự nghiệp thành công, giá trị con người quá 1 tỷ, đã qua tuổi 50, sau khi treo điện thoại lại ngồi xổm trên mặt đất vùi đầu ở hai tay lớn tiếng khóc rống. Giang Phong có chút bị dọa đến choáng váng. Hàn Du Tín vẫn luôn ở trên lầu nghe được động tĩnh, chạy xuống thì nhìn thấy cha ruột mình thế mà lại khóc so với chính mình hai ngày này còn khoa trương hơn, vô cùng thê thảm, tức khắc trợn mắt với Giang Phong tức giận, hô to: “Anh làm gì ba em vậy?” Sau đó Hàn Du Tín thấy được bánh bọc dưa chua trên bàn. Hắn đã ăn bánh bọc dưa chua hai ngày rồi, chỉ cần liếc mắt một cái là hắn đã có thể nhìn ra được bánh bọc dưa chua trên bàn so với hai ngày trước cộng lại đều khó ăn hơn. Hàn Du Tín cảm thấy mình đã tìm được chân tướng rồi. “Nhất định là anh làm nắm cỏ quá khó ăn nên là ba em khó ăn quá phát khóc!” Hàn Du Tín mập mạp chém đinh chặt sắt nói. “Thằng nhãi ranh nói hươu nói vượn cái gì hả!” Hàn Quý Sơn chỉ quá thương tâm, lại không phải điếc, nghẹn ngào răn dạy Hàn Du Tín, “Bạn học Tiểu Giang cậu đừng để ý, mới vừa rồi tôi có chút thất thố, xin lỗi, lần này không tiễn.” “Không cần không cần.” Giang Phong liên tục nói, lấy một loại trạng thái gần như bay rời khỏi Hàn gia.