Chương 107: Thời Kỳ Hoàng Kim (1)

Giang Phong do dự ba ngày. Hắn không dám click mở ký ức của Hàn Quý Sơn lắm. Ba ngày nay, hắn vẫn như trước mỗi ngày đến nhà Hàn Quý Sơn làm bánh bọc dưa chua, Hàn Quý Sơn cũng không lại thất thố nữa mà đã trở lại là ông chủ của Hương Vị Ngon vốn lúc nào cũng cười tủm tỉm kia, nhưng bộ dáng hắn thống khổ ngày ấy đã khắc thật sâu vào trong lòng Giang Phong. Rốt cuộc là hồi ức bi thống thảm thiết như thế nào mới có thể làm một người đàn ông trung niên đã trải qua sóng to gió lớn thất thố mà lớn tiếng khóc như thế. Giang Phong tự nhận mình không phải là một người có thể tiếp thu được cảnh người khác đau khổ, nếu như ký ức của Hàn Quý Sơn là cái thời điểm sinh ly tử biệt gì đó, lúc Giang Phong tiến vào ký ức còn không thể nửa đường bỏ chạy, hắn sợ trái tim hắn không chịu nổi. Làm chuẩn bị tâm lý ước chừng ba ngày, Giang Phong hít sâu một hơi, ở trên mục lựa chọn nhấn vào Có. Giang Phong lâm vào bên trong một mảnh sương trắng. Là ga tàu hỏa. Giang Phong theo sát phía sau Hàn Quý Sơn, trốn tránh người đi đường. Hắn mới vừa thấy rõ xung quanh liền phát hiện chính mình đang chen chúc trong đám người, hắn tuy có thể xuyên qua vật nhưng không thể xuyên qua người, Hàn Quý Sơn đang ở ngay phía trước hắn, mỗi tay xách một cái túi da rắn thật lớn, có Hàn Quý Sơn ở phía trước mở đường Giang Phong mới có thể miễn cưỡng chen lấn được đám người. Rốt cuộc ra được khỏi ga tàu hỏa, Giang Phong từng ngụm từng ngụm hút khí không dễ bật hơi hô hấp được không khí trân quý trong lành. Ga tàu hỏa không khí hỗn tạp, hơn nữa mọi người ở trên xe lửa lặn lội đường xa mấy ngày không có tắm rửa, đều là cả người toàn mùi mồ hôi, mùi chân thối, còn có bánh bao giấu ở trong túi đã mốc xanh, mùi bắp, tất cả hòa quyện ở bên nhau làm Giang Phong nhớ tới đống rác trong lều của Lý Minh Nhất cùng khoang thuyền mà Giang Vệ Quốc đi Ma Đô. Đều là hồi ức bi thảm không muốn trải qua. Hàn Quý Sơn phiên bản hai mươi tuổi kéo hai cái túi da rắn đựng hàng hóa to đùng của hắn, ở cổng ga tàu hỏa có chút mê mang. Trong túi da rắn gần như là toàn bộ gia sản nhà bọn họ. Hồi đầu năm ba hắn đã chết, quá lực lao mà chết, sau khi ngủ rốt cuộc không tỉnh lại nữa. Bỏ lại mười anh chị em bọn họ còn có bà ngoại tuổi đã cao nữa, ba hắn mang theo một thân bệnh tật rời khỏi nhân thế. Đứa em nhỏ nhất của hắn mới 11 tuổi, bà ngoại đã gần 60, anh cả hai năm trước đào rỗng của cải mới cưới được chị dâu, anh hai cũng đã 27 vẫn là kẻ ế vợ. Thâm thị mấy năm nay phát triển rất nhanh, người nơi khác chen nhau đến vỡ đầu đều muốn tiến vào, báo chí hàng ngày đều đưa tin Thâm thị nơi nơi đều có vàng, Hàn Quý Sơn lại một chút cũng không cảm giác được điều đó. Sáu năm trước đại đội sản xuất dùng 74 đồng đăng ký tài chính làm một cái xưởng sản xuất lưỡi câu, 74 đồng tiền kia vẫn là toàn đại đội mỗi nhà mỗi hộ cùng nhau gom ra được. Ba năm trước đây, gạo phải 29 đồng một gánh, hiện tại 29 đồng chỉ có thể mua được một gánh bột ngô. Nhà bọn họ hiện tại xác thật không cần lo chết đói, không cần bữa nào bữa nấy uống cháo loãng, mỗi ngày đói đến hốt hoảng, nhưng mà vẫn nghèo. Mẹ hắn là trong lúc ba năm thiên tai ba hắn dùng hai con cá đổi lấy, hiện tại hai mươi con cá đều không đổi được một bà vợ. Bằng không hắn cùng anh hai đã sớm cưới được vợ rồi. Hắn lấy toàn bộ tiền mặt nhà bọn họ đi các nhà máy mua một ít sản phẩm lỗi không đạt tiêu chuẩn, ước chừng hai cái túi da rắn, sắt lá ếch xanh, bàn chải đánh răng, áo thuỷ thủ, chén trà, cái gì lung tung linh tinh đều có. Hiện tại trong nhà chỉ còn lại 100 kg bột ngô, hắn nếu mà không thể bán hết mấy thứ này mang tiền về, mấy đứa em gái ở nhà sợ là sẽ đói chết. Hàn Quý Sơn nắm chặt hai cái túi da rắn, lòng bàn tay khẩn trương đến mức ra mồ hôi, lại mờ mịt mà không biết đi chỗ nào. Người khác đi Thâm thị đãi vàng, hắn tới trong khu đãi vàng, mua xong vé xe hắn còn có 29 xu, tiền vé xe về cũng không có. Vốn chính là được ăn cả ngã về không, đoán mò mua vé xe đến Tứ Xuyên, hiện tại ra khỏi ga tàu hỏa, Hàn Quý Sơn hoàn toàn không biết nên đi đâu. Giang Phong cũng không biết thời điểm Hàn Quý Sơn ngây ngốc tại chỗ trong lòng suy nghĩ nhiều thứ như vậy, Hàn Quý Sơn bất động, hắn còn đang loạn hoảng. Cổng ga tàu hỏa người bán rong còn rất nhiều, trên cơ bản đều là bán trứng luộc trong nước trà cùng bắp nấu, cũng có vài người bán đồ uống, thậm chí còn có sạp báo chí. Giang Phong nhìn ngày trên tờ báo. Ngày 6 tháng 7 năm 1987. “Làn gió xuân cải cách thổi khắp mọi nơi……” Trong đầu Giang Phong đột nhiên toát ra những lời này của Triệu Bản Sơn, aizz, đều do ngày thường lướt xem mấy video ma quỷ trên mạng nhiều quá. Khó trách Hàn Quý Sơn sẽ xuất hiện ở ga tàu hỏa, chắc là từ Thâm thị tới nội địa bán hàng. Hàn Quý Sơn ở cửa ga tàu hỏa quan sát một hồi lâu, cũng không phát hiện ra ai túi hàng hóa lớn đi bán giống hắn, liền quyết định dùng phương thức ngu ngốc nhất, giống người bán hàng rong đẩy mạnh tiêu thụ đến từng nhà. Kết quả thực hiển nhiên. Hết cả ngày trời, Hàn Quý Sơn miệng đều nói đến khô khốc, đế giày đều sắp rách nát, cái gì cũng không bán được. Thứ cho Giang Phong nói thẳng, chỉ bằng thủ đoạn khô cằn kia mà Hàn Quý Sơn muốn đẩy mạnh tiêu thụ chắc, há mồm liền nói thứ này là hàng lỗi, thật thành như vậy có thể bán được ra ngoài thì đúng là có quỷ. Hơn nữa chỗ này là tỉnh thành, Giang Phong thấy ánh mắt những người đó, xem hàng hóa của Hàn Quý Sơn cũng không có hứng thú gì. Mọi người đều thứ đồ mang phong cách tây như radio, đồng hồ, trong túi da rắn của Hàn Quý Sơn đều là mấy thứ thường thấy, dân tỉnh thành tất nhiên không hiếm lạ. Hàn Quý Sơn thở hồng hộc mà ngồi ở bên đường phát ngốc. Có vẻ như là đang tự hỏi nhân sinh. “Này, này, nói anh đó!” Hàn Quý Sơn đang phát ngốc, nữ nhân viên công tác ở nhà hàng quốc doanh đối diện chỗ hắn đứng đang ở cửa cười gọi hắn.