Chương 108: Thời Kỳ Hoàng Kim (2)

Nữ nhân viên kia chính là Vương Tĩnh, cũng là vợ của Hàn Quý Sơn trong tương lai, đáng tiếc Giang Phong không biết cũng không quen. “Anh là người từ đâu tới đây?” Vương Tĩnh hỏi. Hiện tại tiệm cơm nhỏ tự kinh doanh mọc lên như nấm, việc làm ăn của nhà hàng quốc doanh không được như xưa, không có khách, Vương Tĩnh cũng mừng vì được thanh nhàn thế nên chạy ra nói chuyện phiếm cùng Hàn Quý Sơn. “Tôi tới từ Thâm thị.” Hàn Quý Sơn thành thành thật thật đáp. “Thâm thị tới?” Vương Tĩnh thực hiển nhiên không tin, Hàn Quý Sơn nhìn như là ở thằng nhóc nông thôn lần đầu vào thành phố vậy, như thế nào cũng không nghĩ là từ trong Thâm thị mà mỗi người đều hướng tới ra đây. “Thôi, tạm thời cứ coi như là anh từ Thâm thị tới đi, anh vừa mới đi khắp nơi bán hàng à?” Vương Tĩnh hỏi. Hàn Quý Sơn gật đầu. “Làm gì có ai bán hàng như vậy chứ, thế mà lại nói với người ta hàng này là sản phẩm lỗi kém chất lượng nên xưởng loại ra, anh nói như thế sao có thể bán được hàng đi chứ.” Vương Tĩnh cười nói, có thể là bởi vì có vẻ nhàn rỗi, lại cảm thấy Hàn Quý Sơn rất thú vị, lắm miệng hỏi vài câu, “Anh bán cái gì vậy? Radio sao?” “A, tôi……” Hàn Quý Sơn ngày thường cũng không biết cùng người giao tiếp như thế nào, cũng chỉ nhận thức người của một đại đội sản xuất, Vương Tĩnh tự nhiên thành thạo như vậy làm hắn phi thường luống cuống chân tay, “Tôi thì, tôi không bán radio, tôi bán bàn chải đánh răng, áo thuỷ thủ, khăn lông, cái ly.” “Còn có ếch sắt.” “Sao anh lại bán mấy thứ này chứ, hiện tại đầy đường cái đều là áo thuỷ thủ, người khác từ thâm thị tới đều là bán radio, TV, băng từ với cả ảnh chân dung của minh tinh. Những thứ này của anh cửa hàng bách hoá đều bán, lại còn là sản phẩm lỗi, ai sẽ mua của anh chứ!” Vương Tĩnh nói. Hàn Quý Sơn phảng phất như bị như trực tiếp bị dội một chậu nước lạnh vào mặt. “Đúng rồi, anh vừa mới nói ếch sắt là cái gì?” Vương Tĩnh hỏi. “Chính là, cho trẻ con chơi, vặn dây cót một chút liền nhảy, tôi lấy cho cô xem.” Hàn Quý Sơn lấy từ trong túi da rắn một con ếch sắt ra, miệng nói không rõ nên làm luôn trước mặt cho Vương Tĩnh xem. Ếch sắt này thì đúng là thứ mới mẻ, Vương Tĩnh chưa kết hôn nhưng cô có cháu trai, đi làm ở nhà hàng quốc doanh nên cô cũng không thiếu tiền: “Thứ đồ chơi này hay đấy, bao nhiêu tiền?” Hàn Quý Sơn lại mắc kẹt. Nói trắng ra là, hắn hiện tại hơi có chứng sợ giao tiếp. Hắn đầu óc nóng lên liền tới nơi này, những cái khác căn bản là chưa từng nghĩ đến, cả ngày cũng không bán được thứ gì, hắn kỳ thật ngay cả định giá cũng chưa nghĩ xong. Hắn cũng không biết nên định giá như thế nào. “1.4 đồng!” Hàn Quý Sơn cẩn thận nhìn Vương Tĩnh một cái. Cái này là hắn mua với giá 1.2 đồng, thu mua hai mươi cái, một cái kiếm hai mao hai mươi cái chính là 4 đồng, Hàn Quý Sơn cảm thấy đã là lợi nhuận kếch xù. Hắn sợ Vương Tĩnh chê đắt. “Không thì, 1.35 đồng nhé?” Hàn Quý Sơn lại cẩn thận hỏi. Vương Tĩnh phốc cái bật cười. “Anh làm ăn mà như vậy, anh sẽ phải lỗ chết đó! Loại đồ chơi như này anh đi ra ngoài bán 3 đồng đều có người muốn mua, thế mà anh lại bán có 1.35 đồng.” Vương Tĩnh nói, “Anh nói 1.35 đồng đó nhé, cũng không phải là tôi nói đâu, anh đừng có đổi ý đấy.” “Ừ… ừ, không đổi ý.” Hàn Quý Sơn bị Vương Tĩnh nói bán giá 3 đồng làm cho bị dọa sợ, 3 đồng một cái, hai mươi cái có thể kiếm được 36 đồng, tiền vé xe cũng đủ rồi. “Được rồi, tôi không chiếm tiện nghi của anh đâu, cái ếch sắt này tôi mua với giá 1.35 đồng, tôi mời anh ăn cơm chiều, hôm nay Giang sư phó chưởng muỗng đó, anh đúng là có lộc ăn. Tôi mời anh ăn đậu hủ Ma Bà, còn có bánh bao thịt, chắc chắn là nhiều hơn 3 đồng đó, anh kiếm lời rồi!” Vương Tĩnh nói, muốn lôi kéo Hàn Quý Sơn vào cửa. Hàn Quý Sơn bị Vương Tĩnh nói đến phát ngốc, ngây ngẩn mà kéo túi da rắn đi theo phía sau cô ấy. “Giang sư phó, một phần đậu hủ Ma Bà, hai cái bánh bao thịt!” Vương Tĩnh hướng vào bên trong hô, quay đầu lại giải thích cho Hàn Quý Sơn, “Giang sư phó làm bánh bao thịt ăn ngon vô cùng luôn, anh cũng đừng nói tôi keo kiệt, cái này bán cũng phải 5 mao tiền một cái đấy!” Hàn Quý Sơn chân tay luống cuống ngồi xuống, hỏi: “Cô vừa mới nói, ếch sắt có thể bán được 3 đồng là thật sự sao?” “Đương nhiên, tôi lừa anh để làm gì. Anh đi đến mấy chỗ đại viện mà bán, loại đồ chơi mới mẻ chưa từng thấy qua này không chừng năm đồng một cái đều có người nguyện ý mua ấy chứ.” Năm đồng tiền! Hàn Quý Sơn cảm thấy chính mình đều sắp không thở được luôn rồi. Hắn sắp không thể tính nổi một cái bán năm đồng tiền hắn có thể kiếm được bao nhiêu tiền nữa rồi, hắn chỉ có hai mươi con ếch sắt, vậy nếu hắn có bốn mươi con, sáu mươi con, một trăm, thậm chí hai trăm con ếch sắt, vậy không chỉ tiền cưới vợ của anh hai, khả năng đến cả tiền cưới vợ của mình đều đủ rồi. Giang Phong nếu có thể biết được lúc này trong lòng Hàn Quý Sơn nghĩ cái gì phỏng chừng có thể cười chết, một vị đại lão một phương ba mươi năm sau giá trị vài tỷ, mộng tưởng lúc hơn hai mươi tuổi thế mà lại là tích cóp tiền cưới vợ cho anh hai và cả mình nữa, đây là cái cốt truyện huyền huyễn gì thế. “Anh thật sự là người Thâm thị à?” Vương Tĩnh lại hỏi một lần. Hàn Quý Sơn khẳng định gật đầu. Vương Tĩnh tức khắc đối với Thâm thị có chút tiêu tan ảo tưởng, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định: “Chỗ đó của cách anh có phải mỗi người đều ở nhà tầng, có TV, radio, trên đường chạy đều là ô tô không?” Hàn Quý Sơn nghĩ nghĩ: “Trên đường có ô tô, nhưng không phải mỗi người đều có thể ở nhà lầu, nhà tôi có radio không có TV, vẫn là anh cả tôi vì cưới chị dâu nên mới mua.” “Vậy sao.” Vương Tĩnh vẻ mặt mất mát, nhìn hai cái túi da rắn to đùng đầy đồ của hắn, hỏi, “Vậy hai túi lớn này anh tính toán làm sao bây giờ?” “Đi hỏi từng nhà một, rồi sẽ có người mua.” Hàn Quý Sơn chỉ có thể dùng phương pháp ngu ngốc nhất thôi. Vương Tĩnh:…… “Thôi, giúp người giúp tới cùng, tôi cho anh một chủ ý này. Nơi này là tỉnh thành, mấy thứ này của anh không hiếm lạ, nhưng mà trong huyện phía dưới, ở quê, trong thôn thì đây là thứ rất hiếm. Nơi này của bọn tôi núi nhiều, rất nhiều huyện lị xe buýt đều không đi, chỉ có thể đi bộ đến, nếu mà anh không sợ mệt, ngồi xe đến Y huyện, sau khi xuống thì đi bộ sang huyện lị bên cạnh, mấy thứ này của anh khẳng định có thể bán hết được.” Vương Tĩnh phân tích cho Hàn Quý Sơn. Hàn Quý Sơn vừa suy tư vừa gật đầu. Khi nói chuyện, Giang sư phó đã nấu xong đậu hủ Ma Bà. Vương Tĩnh khó có khi phục vụ khách hàng một chút, đem đậu hủ Ma Bà cùng bánh bao đặt tới trước mặt Hàn Quý Sơn, còn có một chén cơm tẻ. Hàn Quý Sơn đói bụng cả ngày, ăn ngấu nghiến hai ba miếng đã gió cuốn mây tan mà tiêu diệt hết đồ ăn trên bàn, tốc độ kia, phỏng chừng hương vị cũng chưa nếm ra được. Ăn xong rồi, Hàn Quý Sơn lấy ếch sắt ra cho Vương Tĩnh, cẩn thận cất tiền vào trong túi áo trong, cầm lấy đồ vật, hỏi: “Đi Y huyện như thế nào?” “Hiện tại quá muộn không có xe, 7 giờ sáng mai mới có.” Vương Tĩnh nói, “Anh đi tìm cái nhà khách nghỉ ngơi một đêm đi.” “Tôi không ngồi xe, tôi đi bộ qua.” Hàn Quý Sơn nói, anh trai và đám em gái còn đang ở trong nhà ăn cỏ ăn trấu, hắn vừa mới được ăn cơm tẻ cùng bánh bao thịt, sao có thể lại ngồi xe. “Nơi này đi Y huyện ước chừng hơn 60 dặm đường đó, vé xe chỉ cần hai đồng thôi.” Hàn Quý Sơn chính là liền hai đồng đều không có. Vương Tĩnh bó tay, chỉ có thể dùng nước vẽ lên trên bàn một cái bản đồ tuyến đường đơn giản, Hàn Quý Sơn nhìn một lần liền nhớ kỹ, rời khỏi nhà hàng quốc doanh. Gần như cùng lúc Hàn Quý Sơn ra cửa, Giang sư phó cũng mang đồ ăn ra tới, trêu ghẹo Vương Tĩnh: “Sao thế, coi trọng tiểu tử này à.” Giang Phong quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt của Giang sư phó kia, sững sờ tại chỗ. Sao có thể!