Chương 109: Thời Kỳ Hoàng Kim (3)

Đó là một gương mặt cùng với lão gia tử lúc trung niên có chút tương tự. Giang Vệ Quốc có 6 người anh trai, vị Giang đầu bếp nhà hàng quốc doanh này là ai tự nhiên không cần nói cũng biết. Giang Phong cả người sững sờ ở tại chỗ, chân phảng phất như bị dính ở trên mặt đất, ngơ ngác mà nhìn Giang sư phó, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn. Bộ dạng như này, lại họ Giang, không sai được! Lão gia tử còn có thân nhân ở nhân thế! Ở năm 1987 tỉnh Tứ Xuyên làm đầu bếp nhà hàng quốc doanh! Trên tay Giang sư phó bưng một mâm thịt kho tàu, cười ha hả, có chút hơi béo, nhưng mà so với lão gia tử lúc trung niên thì gầy hơn nhiều. Giang Phong còn muốn xem thêm một lát, đã bị bức tường vô hình đụng phải muốn hắn đuổi theo Hàn Quý Sơn. Giang Phong chỉ đành từ bỏ, âm thầm ghi nhớ hình thức bên ngoài của nhà hàng quốc doanh, thất tha thất thểu chạy về phía trước đuổi theo Hàn Quý Sơn. Hàn Quý Sơn khi còn trẻ vô cùng cố chấp, nói đi đến Y huyện liền đi đến Y huyện. Vương Tĩnh nói xa 60 dặm đường, trong đó phần lớn là đường núi, đường núi gập ghềnh, tốn giày lại không dễ đi, càng đừng nói Hàn Quý Sơn còn cầm theo hai cái bao tải hàng hóa lớn, càng là gian nan. Giang Phong ở trong ký ức thì không mệt, không đói càng sẽ không khát, trừ chuyện đường không dễ đi có chút trở ngại ra, đối với đường xá dài ngắn không có cảm giác gì. Hàn Quý Sơn thì khác, hắn là thật sự dùng chân mà đi, đi đôi giày vải mới mà đứa em gái thứ năm của hắn may cho, đi trên đường nhưng vẫn lo lắng đường núi đem giày ma sát bị hỏng mất, dứt khoát cởi giày ra, đi rồi suốt một đêm, tới lúc trời tờ mờ sáng, Hàn Quý Sơn rốt cuộc đi tới huyện thành. Y huyện so với tỉnh thành thì cũ nát hơn không ít, trên chân Hàn Quý Sơn vốn đã có vết chai rất dày nhưng vẫn bị đá rồi cỏ dại trên đường cắt tới chảy máu. Hắn giống như không cảm giác được, tùy ý vỗ vỗ phủ đất bùn trên chân, đi giày vào. Trời còn rất sớm, Hàn Quý Sơn liền ngồi ở bên đường chờ cửa hàng mở cửa. Hắn bất an mà lặp đi lặp lại mở túi da rắn ra xem hàng hóa bên trong. Đợi không biết bao lâu, bắt đầu có người ra ngoài, bắt đầu có cửa hàng mở cửa. Giang Phong cho rằng Hàn Quý Sơn sẽ giống như lúc trước ở tỉnh thành, từng nhà từng nhà mà hỏi, kết quả hắn lại ngăn cản một cụ bà quần áo cũ nát. “Bà ơi, cháu muốn hỏi một chút nhà bà có cơm nắm rau dại không, có thể bán cho cháu mấy cái hay không?” Hàn Quý Sơn ngăn cụ bà lại hỏi. Cụ bà đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó cảnh giác lặp đi lặp lại đánh giá toàn thân trên dưới Hàn Quý Sơn mấy lần. Hàn Quý Sơn bộ dạng này ở thành phố thì không đủ xem, nhưng ở Y huyện đã được xưng là thời thượng, tuy rằng phong trần mệt mỏi chật vật bất kham, hai cái túi da rắn trong tay cũng rất bẩn thỉu, nhưng cũng đủ để cho cụ bà hơi tín nhiệm hắn một chút. “Nhà tôi chỉ có bột ngô, không có cái loại lương thực tinh trắng phau đâu, một mao tiền một cái.” Cụ bà công phu sư tử ngoạm. “Có thể, có thể, tôi chỉ cần bột ngô, muốn năm cái.” Hàn Quý Sơn không có tiền đi tiệm cơm mua lương khô. “Con trai tôi ở trong nhà, cậu đừng có mà xằng bậy đấy nhé, cậu cứ ở chỗ này chờ.” Cụ bà cảnh cáo nói. Cụ bà vội vàng chạy về nhà, không bao lâu, cầm một cái gói vải thô lại đây, bên trong bọc năm cái nắm bột ngô không lớn lắm. Cụ bà sau khi cầm tiền liền cầm cái túi vải chạy mất, dường như sợ Hàn Quý Sơn đổi ý vậy. Hàn Quý Sơn ăn tại chỗ hai nắm, có chút bị nghẹn, lấy một cái khăn lông ra gói lại ba cái nắm còn dư, kéo túi da rắn đi vào bên trong. Hàn Quý Sơn liên tiếp hỏi rất nhiều người về thôn phụ cận cái nào xa hơn hẻo lánh hơn, lại từ một nhà xin chén nước uống, còn ở cái nhà xin nước dùng 3 đồng tiền bán đi một con ếch sắt. Ước chừng hỏi mười mấy người, Hàn Quý Sơn chọn được một cái thôn, lại xuất phát. Chuyến đi này dài hơn hai ngày, so với đường đi đêm hôm trước càng khó đi hơn, gần như toàn bộ đều là đường núi, đường nhỏ, ngay từ đầu còn có một ít đường đất, đến phía sau toàn bộ đều là dấu chân người bước ra thành đường. Trên đường, hắn gặp được sông, liền dừng lại uống nước, trời tối thì ăn một cái bắp nắm, ngoại trừ đêm dài thật sự đi đến mệt nhọc không chịu nổi đành tùy tiện tìm gốc cây dựa vào ngủ mấy tiếng ra thì cơ bản không hề nghỉ ngơi, vẫn luôn đi đường. Giang Phong đều có chút hoài nghi, hắn rốt cuộc là dựa vào bản đồ lúc trước hỏi đường được hay là bằng cảm giác, cả một đường này căn bản là không giống như là có dân cư sinh sống, hắn thậm chí đều có chút sợ hãi Hàn Quý Sơn đi lạc đến núi hoang rừng già mất rồi. Lúc này ở Tứ Xuyên, núi hoang vẫn là có không ít. Cứ như vậy, Hàn Quý Sơn lại đi thêm hai ngày. Bởi vì hắn chỉ có ở lúc đêm dài mới ngủ, lại là ở trên núi, Giang Phong không dám đi xa, Hàn Quý Sơn dựa vào thân cây ngủ, Giang Phong liền ngồi ở bên cạnh hắn phát ngốc. Hắn đều có điểm đoán không ra Hàn Quý Sơn suy nghĩ cái gì. Chẳng qua bởi vì một câu của Vương Tĩnh mà hắn liền trèo đèo lội suối, một lòng muốn đi đến thôn xóm xa xôi nhất mà ngay cả người bán hàng rong đều không muốn đi. Giang Phong hiện tại không nghĩ gì khác, chỉ hy vọng đoạn ký ức này có thể liên tục đến khi Hàn Quý Sơn về tỉnh thành, hy vọng Hàn Quý Sơn có thể lại đến nhà hàng quốc doanh kia, để hắn có thể phán đoán được vị trí của nhà hàng quốc doanh kia, trở về còn tìm người thân. Sáng sớm ngày thứ ba sáng sớm, Hàn Quý Sơn sau khi tỉnh lại thì ăn luôn một cái nắm cuối cùng, tiếp tục xách theo túi da rắn lên đường. Hắn này dọc theo đường đi không hề phát ra tiếng, không nói lời nào, ngay cả lầm bầm lầu bầu đều không có, tựa như một người gỗ trầm mặc, chỉ biết không ngừng đi về phía trước. Nửa buổi chiều, Giang Phong rốt cuộc thấy được thôn xóm. Loại thôn xóm trong núi sâu này, không chỉ chiếc xe động cơ không vào được, ngay cả xe đạp đều không vào được, ra vào đều phải dựa vào hai chân, ngày thường căn bản là sẽ không có người ngoài tới. Cửa thôn có đứa trẻ đang nghịch bùn, Hàn Quý Sơn thấy thế kéo túi da rắn tiến lên, vẻ mặt ôn hoà nói: “Người bạn nhỏ, anh là người bán hàng rong, anh muốn hỏi một chút nơi này có phải đại đội sản xuất An Hà không?” Đứa trẻ đang nghịch bùn nghe được mấy chữ người bán hàng rong, một phát liền nhảy dựng lên, căn bản không trả lời vấn đề của hắn, y như quả đạn pháo nhỏ mà chạy như điên về trong thôn, vừa chạy vừa hô to: "Người bán hàng rong tới, người bán hàng rong tới rồi!” Hàn Quý Sơn đều bị nó dọa ngốc. Không đến chốc lát, cửa thôn liền vây đầy người, mọi người giống như vây xem đô vật mà vây xem Hàn Quý Sơn. Không đúng, nơi này là đất Thục, loại người bán hàng rong như Hàn Quý Sơn khả năng còn thưa thớt hơn cả đô vật ấy chứ. “Người bán hàng rong ở đâu? Tôi là đại đội trưởng của nơi này.” Đại đội trưởng tuổi gần 50 tới tuổi nhưng nhìn qua so với thực tế thì già hơn không ít đánh giọng hô một câu, các thôn dân mới nhường ra cho hắn một con đường. “Xin chào, tôi chính là người bán hàng rong, à, không, tôi họ Hàn, là tới bán hàng.” Hàn Quý Sơn thấy cả đội trưởng đội sản xuất đều tới, vội vàng nói, “Xin hỏi nơi này là đại đội sản xuất An Hà sao?” Hàn Quý Sơn nói chuyện, đám người vốn đang lẳng lặng vây xem giống như là hồ nước ném vào một viên bom, lập tức sôi trào. “Thật là người bán hàng rong đó, thôn chúng ta đã bao nhiêu năm rồi không có người bán hàng rong tới chứ?” “Ông nói xem người bán hàng rong này bán cái gì nha? Có thể bán xà phòng không?” “Mẹ, con muốn ăn kẹo.” “Đại đội An Hà so với thôn chúng ta thôn còn sâu hơn, hắn đi đại đội An Hà làm gì?” “Bà nói……” “Khụ khụ!” Đại đội trưởng lớn tiếng ho khan hai tiếng, mọi người đều an tĩnh lại, xem ra đại đội trưởng trong thôn dân vẫn là rất có uy tín, “ Người bán hàng rong Hàn, đại đội sản xuất An Hà còn phải đi thêm mười mấy dặm về phía tây, chúng ta đây là đại đội sản xuất Đại Mạch, cậu đến đó thăm người thân à?” “Không, tôi bán hàng.” Hàn Quý Sơn nói. Đám người lại xôn xao lên. “Đi đại đội An Hà làm gì, ở chỗ chúng ta bán đã thật tốt rồi!” “Đúng vậy, đại đội An Hà nghèo đến muốn chết, bọn họ làm gì mua nổi đồ vật, người này suy nghĩ cái gì vậy.” “Khụ khụ.” Đại đội trưởng ý bảo mọi người trật tự an tĩnh, cười tủm tỉm mà nói với Hàn Quý Sơn: “Người bán hàng rong Hàn, ngươi khả năng không quá hiểu biết tình hình nơi này của chúng ta rồi, đại đội An Hà năm trước lương thực mất mùa cậu sang bên đó khả năng không bán được hàng đâu, cậu xem chỗ chúng ta đây như thế nào?” Trong mắt đại đội trưởng hiện lên một đạo tinh quang, mấy năm nay mưa thuận gió hoà các đại đội sản xuất đều không có mất mùa, nhưng mà nơi này của bọn họ đây thâm sơn cùng cốc sơn nghèo thủy ác ngay cả Cung Tiêu Xã đều không có, Cung Tiêu Xã gần đây nhất đều phải đi một ngày một đêm đường núi. Thật vất vả tới một người bán hàng rong ngoại lai, hắn sao có thể thả người cứ thế sang đại đội An Hà được. Giang Phong ở một bên, nhìn đại đội trưởng cùng Hàn Quý Sơn đông một câu tây một câu chính là không nói vào chủ đề chính, hai người dưới sự vây xem của mọi người đây đánh Thái Cực cảm thấy có chút buồn cười. Hàn Quý Sơn đã đi suốt hai ngày đường núi, đầu thông suốt rồi, đều học được treo giá.