Chương 110: Thời Kỳ Hoàng Kim (4)

Đại đội trưởng nhiệt tình mời Hàn Quý Sơn lưu lại ăn cơm chiều cùng ngủ lại, Hàn Quý Sơn thuận thế đồng ý, hai người im bặt không nhắc tới vấn đề hàng hóa trong túi da rắn. Các thôn dân vây xem, náo nhiệt cũng xem đủ rồi, thấy người bán hàng rong đã bị đại đội trưởng giữ lại, đều tan hết. Nên đi ngoài ruộng thì đi ngoài ruộng, nên về nhà làm việc nhà thì làm việc nhà, nghịch bùn tiếp tục nghịch bùn, Hàn Quý Sơn thì bị đại đội trưởng kéo đi nhà hắn uống rượu. Nói là uống rượu, mỗi người chỉ nhợt nhạt một chén nhỏ, nhìn ra nửa ngụm là có thể uống xong, trên bàn có một đĩa đậu phộng ít đến mức mắt thường đều có thể đếm được. Đại đội trưởng bảo vợ cùng con dâu vào phòng bếp nấu mấy món ngon ngon, chính mình lôi kéo Hàn Quý Sơn vào nhà cãi cọ. “Người bán hàng rong Hàn là người ở nơi nào vậy?” Đại đội trưởng ăn một viên đậu phộng, mỹ vị đến nheo mắt lại. “Tôi là người Thâm Thành.” Hàn Quý Sơn nói. Đại đội trưởng chấn động, ngồi nghiêm chỉnh: “Thâm Thành tới địa phương tồi tàn này của chúng ta, đúng là không dễ dàng, không dễ dàng mà. Người bán hàng rong Hàn, cậu đây, mang theo cái gì?” “Chính là một vài thứ nhỏ linh tinh thôi, không có đồ vật gì tinh quý cả.” Hàn Quý Sơn nói, “Đại đội trưởng, tôi vừa rồi hình như không thấy Cung Tiêu Xã trong thôn nhỉ. Tôi từ tỉnh thành lại đây, tỉnh thành có cửa hàng bách hóa, Y huyện cũng có Cung Tiêu Xã, chỗ này của các ông……” “Người bán hàng rong Hàn là từ loại thành phố lớn như Thâm Thành tới, làm gì đã từng đi qua chỗ nào lạc hậu như chúng tô đâu, chúng tô đây toàn là đường núi, người còn khó đi, càng đừng nói xe, mỗi năm giao lương đều phải dùng sức người cõng ra ngoài, ruộng cũng đều là ruộng bậc thang, aizz, nói cậu cũng không rõ đâu. Bảy tám cái thôn xung quanh chúng ta đây, đều không có Cung Tiêu Xã, Cung Tiêu Xã gần nhất phải đi một ngày đường, đều là mỗi năm phái mấy thanh niên trai tráng tìm thời gian đi mua toàn bộ đồ vật cần dùng một lần luôn, Cung Tiêu Xã bên kia còn luôn không có hàng, aizz……” Đại đội trưởng vừa nói đến đường xá liền mặt ủ mày chau, “Chúng tôi đây, núi sâu, không đói chết, cũng không có tiền, vào năm mất mùa thì con gái nơi khác đều không muốn gả lại đây, đều là mấy cái thôn lân cận đổi nhau kết thân, con trai út nhà tôi kia, aizz……” “Đúng rồi, người bán hàng rong Hàn, cậu đi như thế nào lại đây, từ x huyện sao?” “Tôi là từ Y huyện đi tới.” Hàn Quý Sơn nói. “Y huyện? Đến không được, người bán hàng rong Hàn cũng phải đi tận hai ba ngày, thật là vất vả, nếu mà cậu đi đại đội An Hà còn phải đi tiếp một ngày nữa, đường kia mới khó đi làm sao, không bằng, cậu xem……người bán hàng rong Hàn, những thứ này của cậu đều là?” Đại đội trưởng lựa lời. Đều đã nói đến mức này rồi, Hàn Quý Sơn cũng không cất giấu, mở túi da rắn ra, cho đại đội trưởng xem đồ bên trong. Đại đội trưởng xem đến đôi mắt đều không rời đi được, cảm thấy chính mình tay dơ không dám đụng vào, chỉ không nhịn được mà cảm thán: “Ai u, khăn lông này, sao mà mềm thế, bàn chải đánh răng này, từ Thâm Thành tới, ít nhất có thể sử dụng mười mấy năm đi, lông này nhìn qua đã thấy rất mềm. Ai u, quần áo này, đây là cái gì, cái gì……” “Áo thuỷ thủ.” Hàn Quý Sơn nói. “Đúng đúng đúng, áo thuỷ thủ! Người thành phố lớn hay mặc!” Đại đội trưởng xem đến hiếm lạ, " Còn cái ly này, ai u, còn có quần, quần này, đây là……” “Quần ống loe.” “Khẳng định là ở thành phố lớn lưu hành đúng không?” Đại đội trưởng đối với hàng hóa của Hàn Quý Sơn quả thực là yêu thích không buông tay. “Đúng vậy, là cái loại mà minh tinh Cảng Thành mặc ấy.” Hàn Quý Sơn trợn mắt nói dối, quần ống loe đã lưu hành từ mấy năm trước, hiện tại sớm đã thành hàng thông thường, đừng nói Thâm Thành, người dân tỉnh thành đều không cảm thấy hiếm lạ. Xem xong hàng hóa rồi, đại đội trưởng càng thêm hạ quyết tâm không thể để Hàn Quý Sơn rời đi. Hàng hóa của Hàn Quý Sơn đều là loại không mua được ở Cung Tiêu Xã, thứ duy nhất có thể mua được là bàn chải đánh răng và cái ly, nhưng bàn chải đánh răng của Hàn Quý Sơn lông mềm hơn ở Cung Tiêu Xã, cái ly cũng thời thượng hơn, đẹp hơn ly tráng men mà Cung Tiêu Xã bán. Ly tráng men bán ở Cung Tiêu Xã đã rất đáng quý rồi, toàn thôn cũng chỉ có nhà đại đội trưởng và nhà kế toán là có, ngày thường dùng nó uống nước thôn dân đều sẽ hâm mộ mà nhìn. Càng là thứ so với Cung Tiêu Xã đối lập, đại đội trưởng liền càng cảm thấy hàng của Hàn Quý Sơn tốt hơn, cũng càng không dám hỏi giá cả. Toàn thứ tốt như vậy, hắn có thể mua nổi sao? Đại đội trưởng do dự. “Cái này, người bán hàng rong Hàn, cái bàn chải đánh răng này, bàn chải đánh răng bán thế nào?” Đại đội trưởng không dám hỏi loại đồ vừa nhìn đã thấy rất đắt như quần áo cái ly, thật cẩn thận mà chỉ vào bàn chải đánh răng. Đại đội trưởng cảm thấy, nếu giá cả tương đương với Cung Tiêu Xã, hắn liền mua cho con trai và người bạn già mỗi người một cái, Cung Tiêu Xã bán bàn chải đánh răng lông quá cứng, hai người bọn họ vừa không cẩn thận một cái đã một miệng đầy máu. “Một mao tiền.” Hàn Quý Sơn nói, hắn ở Thâm Thành mua bàn chải đánh răng này mỗi cái chỉ cần không đến 5 xu. Tỉnh thành bán bàn chải đánh răng 7 xu, Y huyện bán bàn chải đánh răng 8 xu, Hàn Quý Sơn đánh cuộc Cung Tiêu Xã ở phụ cận đội sản xuất Đại Mạch xa xôi hẻo lánh thì sẽ bán càng đắt hơn so Y huyện. Đại đội trưởng tâm động. Cung Tiêu Xã bán bàn chải đánh răng giá tận 12 xu. “Tôi muốn 2…… Không, tôi muốn 12 cái!” Đại đội trưởng khẽ cắn môi, quyết định mua cho cả nhà mỗi người một cái, ngay cả cháu nội 2 tuổi đều tính cả. “Khăn lông 0.46 tệ, áo thuỷ thủ 19 tệ, quần ống loe 23 tệ, ly tráng men 4.7 tệ, ếch sắt 3.3 tệ.” Hàn Quý Sơn bắt đầu báo giá. Đại đội trưởng cảm thấy chính mình sắp không thể hô hấp, hắn mỗi một thứ đều muốn, cho dù là ếch sắt chưa từng nghe qua, hắn thậm chí cũng không biết đó là cái gì, hắn cũng muốn. Cái gì mà ếch sắt kia muốn mua được phải tốn 3.3 tệ hắn không quan tâm, ếch xanh đó chính là từ Thâm Thành tới đó nha, người ta chính là ếch xanh từ Thâm Thành tới tất nhiên phải bán được giá 3.3 tệ chứ! Đại đội trưởng cảm thấy hắn cần phải cùng bạn già thương lượng một chút, rốt cuộc trong nhà người quản tiền luôn luôn là bà bạn già. “Cái kia, người bán hàng rong Hàn, cậu ăn đậu phộng đi, ăn đậu phộng, tôi đi vệ sinh một chút.” Đại đội trưởng lựa chọn phương pháp nguyên thủy nhất.