Chương 111: Thời Kỳ Hoàng Kim (5)

Giang Phong mới không tin bộ dáng này của hắn là muốn đi nhà xí, đi theo phía sau hắn. Đại đội trưởng giữ cửa đóng lại liền chạy tới phòng bếp. Bạn già của đại đội trưởng đang chỉ huy hai người con dâu rửa rau nhóm lửa, trong nồi tản ra mùi thịt hiếm có, thấy đại đội trưởng tới, hỏi: “Không phải ông ở trong phòng nói chuyện cùng người bán hàng rong sao? Còn chưa tới giờ cơm, đúng rồi, người bán hàng rong kia bán cái gì? Đường đỏ? Vải? Có cái kéo không?” Hai người con dâu trộm dựng lỗ tai lên nghe. “Cái gì đường đỏ với vải, mấy thứ đó không phải Cung Tiêu Xã cũng có sao? Bà muốn thì để thằng cả đi thêm hai bước không phải có thể mua về được rồi à? Người bán hàng rong Hàn kia là từ Thâm Thành tới, tôi nhìn rồi, đều là thứ tốt, lưu hành trên thành phố lớn, nào là áo, quần, còn có bàn chải đánh răng khăn lông, cái kia mềm sụt luôn, còn có ly tráng men, so với Cung Tiêu Xã còn rẻ hơn chừng hai tệ đấy, lại còn đẹp!” Đại đội trưởng vội vã nói, “Cái quần ống loe kia ấy, thành phố lớn đang lưu hành! Thằng ba không phải muốn vào trong huyện học cao trung sao? Ngay từ đầu chúng ta không phải nói mua cho nó đôi giày da sao? Giày da ở Cung Tiêu Xã phải 35 tệ, quần ống loe chỉ cần 23 tệ, ăn mặc như vậy không phải so với giày da phong cách tây còn nhiều hơn à. Còn có con út, sang năm sẽ phải làm mai, mua cho nó cái áo thuỷ thủ, nhà chồng cũng không dám coi thường nó.” “Lại mua cho thằng cả thằng hai cái ly tráng men, còn có khăn lông, bàn chải đánh răng, cũng mua cả cho con dâu luôn.” Bạn già của đại đội trưởng bất động thanh sắc liếc nhìn hai đứa con dâu. “Cho…… được rồi, cứ như vậy đã, hắn chỗ đó còn có cái ếch xanh gì đó, tôi đi hỏi một chút là ếch xanh gì. Hả, cái nồi này là cái gì?” Đại đội trưởng vốn dĩ định nói hai đứa con trai mỗi nhà một cái khăn lông là được, nhìn đến hai đứa con dâu tức khắc liền sửa miệng. “Thịt khô, nhà thằng hai đi giết con gà đi! Phải chiêu đãi người bán hàng rong cho tốt, để hắn sang năm còn tới, tốt nhất mang theo cả nến, đèn dầu hoả quá mờ đôi mắt, nếu có thể mang đài, máy may thì tốt rồi.” “Còn máy may nữa, đất này của chúng ta chim còn ẻ ra cục sắt, sao có thể sẽ có máy may. Bà yên tâm đi, chờ về sau thằng ba có tiền đồ, chúng ta có thể đi trấn trên, không chừng còn có thể đi trong huyện, khi đó không phải muốn mua gì thì mua cái đó à.” Đại đội trưởng an ủi nói. “Ba.” Con dâu cả vẫn luôn trầm mặc mở miệng nói, “Ngài có thể nói với người bán hàng rong một chút không, bảo hắn lần sau đến mang ít vải bông.” “Đúng đúng đúng, còn có phích nước nóng, lúc về nhà mẹ đẻ con nghe chị dâu con nói phích nước nóng dùng tốt lắm.” con dâu thứ hai hùa theo nói. “Vợ thằng hai đi giết gà cho mẹ đi, còn phích nước nóng, nước lạnh có thể uống chết con được chắc, quý giá như vậy. Ông nữa, ông đi tiếp đón người bán hàng rong đi, thôn chúng ta đã mười mấy năm không có người bán hàng rong nào tới rồi, hắn nếu có thể hàng năm đều tới, chúng ta cũng không cần tốn hơn mười ngày đặc biệt chạy lên trấn trên, trong huyện đi mua vật dụng.” Bạn già của đại đội trưởng bạn già. Nhận được mệnh lệnh, đại đội trưởng về phòng tiếp tục cùng Hàn Quý Sơn đánh Thái Cực. Tiến vào phòng, đại đội trưởng liền cười nói: “Người bán hàng rong Hàn à, con gái tôi sang năm sẽ phải nói chuyện lập gia đình, tôi muốn mua cho con bé một bộ quần áo phong cách tây một chút. Áo thuỷ thủ này của cậu, cậu xem có thể hay không……” “Đại đội trưởng, giá cả này của tôi đã rất rẻ rồi, không nói tới việc huyện thành cũng chưa có bán đâu, tôi đây đã một đường……” “Tôi biết, nhưng mà ấy, cậu cũng đã nhìn ra, chúng tôi nơi này nghèo, ở đây 19 tệ đều có thể mua không ít thứ, cậu xem, có thể hay không, này……” Hai người bắt đầu cho nhau tố khổ, đánh Thái Cực. Một người tưởng chém giá, một người kiên quyết không cho chém. Giang Phong ở bên cạnh xem đến sửng sốt. Sau khi đi một đường núi, còn có công năng khai sáng đầu óc? Hàn Quý Sơn mấy ngày hôm trước ở tỉnh thành bán hàng vẫn là há mồm liền “Bác gái, đây là hàng lỗi kém chất lượng từ nhà máy”, hiện tại thế mà thật đúng là có vài phần dáng vẻ của người bán hàng rong đi khắp hang cùng ngõ hẻm rồi đấy. Giang Phong không khỏi cảm thán, đại lão chính là đại lão, loại năng lực học tập hơn người này, thật đúng là không phải người bình thường có khả năng làm được. Hai người cứ bán thảm như vậy, ở giữa còn xen kẽ tán gẫu, mãi cho đến thời gian cơm chiều. Hàn Quý Sơn cũng rốt cuộc nhượng bộ, nguyện ý bán cái áo thuỷ thủ với giá 18.2 tệ cho đại đội trưởng, còn có thể tặng hắn thêm hai cái bàn chải đánh răng, nhưng mà chỉ có thể là đại đội trưởng, người khác thì nhất định không được. Đại đội trưởng vui phơi phới tiếp đón Hàn Quý Sơn đi ăn cơm. Hắn vĩnh viễn cũng không biết áo thủy thủ kiểu dáng lỗi thời này là Hàn Quý Sơn dùng giá 10.3 tệ mua vào. Bữa tối tương đối phong phú, cơm trắng, gà mái già hầm, khoai tây nấu thịt khô, rau dại xào còn có khoai sọ và khoai lang đỏ nấu, nhìn biểu hiện của hai đứa cháu trai một đứa cháu gái kia của đại đội trưởng liền biết bữa này tuyệt đối là thịnh yến khó gặp. “Người bán hàng rong Hàn, Thâm Thành là bộ dáng gì vậy?” Con trai cả của đại đội trưởng vừa nói xong lời này, một bàn người đều động tác nhất trí mà nhìn Hàn Quý Sơn, đứa cháu gái hơn 6 tuổi của đại đội trưởng đều không trộm ăn thịt khô, tay cũng thu trở về. Hàn Quý Sơn bắt đầu tả cho mọi người về Thâm Thành. Khác với lúc trước nói chuyện cùng Vương Tĩnh, Hàn Quý Sơn lần này chỉ chọn cái tốt để kể. Cái gì mà khách sạn người nước ngoài, trung tâm thương mại, ô tô, thang máy, TV, tàu thuỷ, đĩa nhạc, poster CD linh tinh, đem mọi người ở đây cả đời cũng chưa ra quá huyện thành núi sâu nói cho sửng sốt không thôi, một đám đều tâm sinh hướng tới. Cơm đều không ăn, nghe được như si như say. Còn chưa nói xong, liền có người tới cửa. Là quần chúng thôn dân sáng hôm nay vây xem ở cửa thôn. “Đại đội trưởng, người bán hàng rong Hàn ở chỗ này sao?” Thôn dân tay đút trong túi, cười ghé sát vào đại đội trưởng nhỏ giọng hỏi, “Ông biết người bán hàng rong Hàn bán cái gì không?” Giang Phong chú ý tới, Hàn Quý Sơn nhìn thoáng qua ngoài cửa, cười.