Chương 112: Thời Kỳ Hoàng Kim (6)

Hàn Quý Sơn làm bộ không phát hiện hết thảy phát sinh bên ngoài , nói tiếp chuyện Thâm Thành. Giọng của hắn cũng không tính là lớn, nhưng đủ để người bên ngoài nghe thấy. “Người bán hàng rong Hàn đang nói cái gì đó?” Thôn dân tò mò duỗi dài cổ. “Hắn đang kể chuyện Thâm Thành, người bán hàng rong Hàn là từ Thâm Thành tới đó!” Đại đội trưởng nói. “Thâm Thành a! Là cái Thâm thành mà gần Cảng Thành, cũng có tiền cự kỳ phát đạt ấy hả?” Thôn dân kinh ngạc, cảm thán nói, “Khó lường ghê! Hắn bán cái gì vậy!” “Đều là thứ tốt, ly tráng men, so với Cung Tiêu Xã đẹp, còn rẻ hơn hai tệ nữa! Còn có áo thuỷ thủ, lúc trước con gái nhà kế toán đại đội Triền Sơn không phải mua một kiện từ tỉnh thành về sao? Người bán hàng rong Hàn bán so cô ấy mua còn đẹp hơn.” Đại đội trưởng được tiện nghi, dùng sức thổi phồng đồ của Hàn Quý Sơn. "cái áo thuỷ kia của nhà cô ấy tốn hơn ba mươi tệ ấy, nếu mà tôi tốn hơn ba mươi tệ chỉ để mua quần áo thì nhà tôi năm nay sẽ phải uống gió Tây Bắc hết, so không được.” Thôn dân trong giọng nói đầy sự hâm mộ. “Không cần hơn ba mươi tệ đâu, chỉ cần mười chín tệ thôi, còn có quần ống loe, minh tinh Cảng Thành đều mặc cái này á, 23 tệ, thằng ba nhà ông không phải cuối năm kết hôn sao? Mặc cái kia khẳng định rất có mặt mũi.” Đại đội trưởng nói. “Quá đắt quá quý, thằng cả thằng hai nhà tôi khẳng định sẽ có ý kiến.” Thôn dân ngoài miệng nói không cần, ánh mắt lại bán đứng hắn. Hai người ở cửa giao lưu một chút tin tức, thôn dân nghe được thư mà mình muốn biết, lại nghe đại đội trưởng đối với Hàn Quý Sơn sùng bái ngốc nghếch thổi cho đầu óc choáng váng, cho nên thấy cũng chưa nhìn thấy trong lòng đã cảm thấy món hàng nào của Hàn Quý Sơn cũng đều tốt, vội vàng về nhà chia sẻ tình báo nghe được với người trong nhà. Lúc đại đội trưởng trở về, Hàn Quý Sơn cũng kể xong chuyện rồi, mọi người cơm cũng ăn xong rồi. Đại đội trưởng vỗ trán một cái, có điểm hối hận, mải đứng khoác lác thổi phồng đến mức chuyện Thâm Thành cũng không được nghe, đó chính là Thâm Thành đó, huyện bọn họ đều không nhất định có người đi qua Thâm Thành đâu! “Cái kia, người bán hàng rong Hàn, đêm nay cậu cứ ở lại chỗ này đi, cậu ngủ phòng thằng ba nhà tôi ấy, thằng ba nhà tôi ở trấn trên đọc sách rồi, rất có tiền đồ, thành tích đặc biệt giỏi, giáo viên trường nó đều nói nó nhất định có thể thi đậu cao trung trong huyện đấy!” Đại đội trưởng mời mọc, dắt Hàn Quý Sơn vào trong phòng. Giang Phong đã đi dạo một vòng trong nhà đại đội trưởng, đúng là nhà hắn phòng người con thứ ba là tốt nhất, cho dù không ai ở cũng quét tước thật sự sạch sẽ, chăn nệm cũng coi như tương đối mới, còn có kệ sách cùng bàn học. Hàn Quý Sơn mệt mỏi một ngày, tùy tiện dùng nước lau qua thân thể, ngâm cái chân liền ngủ thiếp đi. Trước còn không quên kiểm tra cửa sổ, để tránh có trộm nghe tin mà đến trộm túi da rắn của hắn. Sáng sớm hôm sau Hàn Quý Sơn liền tỉnh, nhưng các thôn dân dậy còn sớm hơn, động tác nhất trí ở nhà đại đội trưởng chờ hắn rời giường, không có một câu oán hận. Cung Tiêu Xã cũng là cái dạng này, không mở cửa phải chờ, không có hàng phải lần sau, mọi người đều quen rồi. Phạm vi Giang Phong hoạt động hữu hạn, cả đêm dùng để thăm dò những nơi có thể đi, liền ở bên ngoài nghe thôn dân nói chuyện phiếm, tuy có người khẩu âm rất nặng nói chuyện đều nghe không hiểu, nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn ăn dưa xem náo nhiệt. Đêm qua thôn dân kia sau khi trở về lại là một trận thổi phồng ngốc nghếch, sau đó ông thổi thổi, tôi thổi thổi, toàn thôn đều biết Hàn Quý Sơn bán cái gì bao nhiêu tiền, cũng biết Hàn Quý Sơn là từ Thâm Thành tới, bán đều là thứ tốt của thành phố lớn. Con dâu ngoại lai của đại đội sản xuất này trên cơ bản đều là từ mấy cái đội sản xuất quanh đây gả tới, mấy cô ấy rất sợ Hàn Quý Sơn không đi đội sản xuất nhà mẹ đẻ mình, sáng sớm đã xuất phát về nhà mẹ đẻ. Sau khi Hàn Quý Sơn rời giường, các thôn dân vây quanh muốn mua hàng, cho dù trong lòng đã có chuẩn bị, thấy Hàn Quý Sơn từng kiện từng kiện bày hàng ra vẫn là phát ra từng tiếng kinh ngạc cảm thán. “Ác ác ác, đó chính là áo thuỷ thủ, năm trước lúc tôi đi Cung Tiêu Xã mua đồ thời đã thấy qua người bán hàng ở đó mặc á!” “Cái khăn lông này thật là mềm mại quá đi mà!” “Bàn chải đánh răng ở Thâm Thành đúng là khác biệt thật, lông mềm như vậy, khẳng định sẽ không chải cho một miệng đầy máu.” “Oa, cái này……” Mỗi nhà muốn mua cái gì đều đã thương lượng tốt cả đêm hôm trước rồi, qua nhìn cho đã con mắt thôi. Trên cơ bản đều là mua bàn chải đánh răng, khăn lông và ly tráng men, nhà nào nghèo nhất cũng đều khẽ cắn môi mua một cái bàn chải đánh răng muốn thể nghiệm một chút bàn chải đánh răng tới từ Thâm thành là cái cảm giác gì. Áo thuỷ thủ bán đi sáu cái, quần loe bán được bốn cái, đều là nhà nào có người sắp cưới gả mua. Mua vượt qua hai mươi tệ Hàn Quý Sơn đều tặng một cái bàn chải đánh răng, được miễn phí bàn chải đánh răng các thôn dân vui vẻ ra mặt, một lúc tốn hết hơn nửa năm tiền thu vào cũng không đau lòng, y như là nhặt được thiên đại tiện nghi vậy. Từng nhà muốn mua đều mua xong rồi, Hàn Quý Sơn chuẩn bị xuất phát đi đến đại đội sản xuất tiếp theo. Mới vừa biểu lộ ra ý phải đi, Hàn Quý Sơn đã bị các ông chồng có vợ đi về nhà mẹ đẻ ngăn lại, bị các thôn dân hỗn loạn dùng giọng địa phương mồm năm miệng mười giải thích một hồi, lúc sau mới nghe hiểu. Thấy Hàn Quý Sơn lưu lại không đi, các thôn dân mới thở ra một hơi. Đội sản xuất quanh đây lớn lớn bé bé có bảy tám cái, đều giống như bọn họ ở trong núi, cách khá xa nhau, nếu mà Hàn Quý Sơn rơi rớt không đến cái nào lại vừa lúc là đội sản xuất nhà mẹ đẻ vợ bọn họ tức, chỉ sợ trong thôn sẽ bùng nổ mấy trận chiến tranh gia đình ấy. Chính Hàn Quý Sơn cũng chưa nghĩ đến còn có thể có thao tác như vậy nữa, hắn là cái người bán hàng rong không cần đi khắp hang cùng ngõ hẻm, người mua tự mình cách mấy chục dặm đường núi tìm tới cửa. Muộn hơn một chút, người của đội sản xuất cách gần nhất đã đến. Năm 1987 thôn dân trong núi của đất Thục mua đồ, một chút đều không cần như những người bán hàng của thế kỷ 21 ngày ngày livestream, ngắn ngủn bốn ngày, thôn dân của những đội sản xuất xung quanh lục tục đuổi tới, hàng hóa trong hai cái túi da rắn to vật của Hàn Quý Sơn đều không còn, ngay cả ếch sắt đều bán hết rồi. Hắn còn tặng ba con ếch sắt cho ha đứa nhỏ nhà đại đội trưởng nữa, ba đứa nhỏ bùn cũng không thèm Hàn Quý Sơn lại tốn thời gian một ngày, thống kê các thôn dân của các đại đội sản xuất muốn cái gì, còn dò hỏi vị trí các đại đội sản xuất của đất Thục càng xa xôi hơn rồi mới rời đi. Hàn Quý Sơn khi tới kéo hai cái túi da rắn phong trần mệt mỏi chật vật bất kham, rời đi với một túi phình phình đầy tiền mặt giá trị, về lại tỉnh thành. Đại đội trưởng phái con trai cả nhà ông ấy mang theo Hàn Quý Sơn đi con đường gần nhất qua trấn trên, tuy phương hướng ngược lại đi tỉnh thành, nhưng mà chỉ cần đi cả ngày là có thể đến thị trấn gần nhất. Sau đó lại vẫy đồng hương đi nhờ xe ( máy kéo ), chuyển mấy tuyến xe là có thể đến tỉnh thành. Tốn thời gian dài, nhưng thời gian đi bộ ít, tương đối không cần chịu tội. Dọc theo đường đi, Giang Phong thiếu chút nữa bị máy kéo điên làm cho tan thành từng mảnh. Tốn mấy ngày trời, Hàn Quý Sơn rốt cuộc lại về tới tỉnh thành, hắn đi ngân hàng đem phần lớn tiền lẻ đổi thành 25 cọc tiền chẵn, ước chừng vài ngàn tệ. Sau khi đổi tiền, hắn rốt cuộc đi tới nhà hàng quốc doanh mà Giang Phong ngày đêm tơ tưởng. Trong tiệm không có tiếng động gì, Vương Tĩnh vẫn ngồi ở trong tiệm không có việc gì phát ngốc. “Cô…… Cô……” Hàn Quý Sơn muốn chào hỏi cùng Vương Tĩnh, ra đến miệng lại phát hiện mình vẫn không biết cô ấy tên là gì. “Anh đã trở lại!” Vương Tĩnh thấy Hàn Quý Sơn cọ một cái đứng lên, thấy hắn hai tay trống trơn, “Không phải là anh trên đường bị người ta cướp đấy chứ? Hay là đồ vật rớt ở cái thâm sơn cùng cốc nào rồi? Anh có đói bụng không, muốn tôi đi lấy cho anh một cái bánh bao không?” “Tôi bán hết rồi.” Hàn Quý Sơn nói. “Cái gì?” Vương Tĩnh ngây ngẩn cả người. “Tôi bán hết rồi, dựa theo cô nói, tôi đi đến các đội sản xuất ở trong núi phía dưới Y huyện, toàn bộ bán hết rồi, cảm ơn cô.” Nói xong, Hàn Quý Sơn cho Vương Tĩnh một cái cúi người tiêu tiêu chuẩn chuẩn 90° độ, “Tôi… Tôi mời cô ăn cơm.” “Thật sự?” “Thật sự! Cô muốn ăn cái gì tôi đều mời!” mặt Hàn Quý Sơn soạt một cái liền đỏ. “Hôm nay vẫn là Giang sư phó đi làm, Giang sư phó nấu món đầu cá nấu ớt bằm là ăn ngon nhất, hôm nay chỗ chúng tôi có một con cá mè hoa hơn 4 cân, anh thật sự muốn mời tôi ăn sao? Anh cần phải nghĩ kỹ đấy nhé, món này cần phải trả hơn ba mươi tệ đấy!” Vương Tĩnh bày ra vẻ mặt nghiêm túc. “Cô muốn ăn cái gì tôi đều mời cô ăn, 300 tệ tôi cũng mời.” Hàn Quý Sơn nói. “Giang sư phó, đầu cá nấu ớt bằm, dùng con cá lớn nhất kia ấy!” Vương Tĩnh hô. Giang Phong đối với đôi nam nữ bên ngoài đang ve vãn tán tỉnh phát triển không có hứng thú, một lòng đều ở trên người Giang sư phó, vừa nghe thấy Giang sư phó ở trong bếp, vội vàng chạy vào đó. Sau bếp, Giang sư phó đang bắt con cá mè hoa lớn nhất hơn 4 cân vẫn còn sống tươi toi rói ở trong thùng ra đặt lên trên thớt. Cầm lấy cây gậy phang một cái, cá liền hôn mê, Giang sư phó buông gậy gỗ cầm lấy dao phay, hai tay hiển nhiên thập phần hữu lực, một đao đi xuống, một cái đầu cá hoàn mỹ được chặt ra. Chỉ bằng phương thức giết cá không đánh vẩy cá mà mổ bụng trước này, tuyệt đối là người Giang gia!